Suốt cả buổi chiều, đầu óc Ôn Lăng cứ như treo ngược cành cây, tâm trí chẳng lúc nào yên ổn. Đến cả việc photo tài liệu cũng nhầm tới hai bản.
Tiểu Trình bên phòng kỹ thuật bật cười trêu: "Lần sau đến phải thu phí đấy nhé!"
"Thôi đi ông tướng, có phải lãng phí tiền nhà anh đâu mà kêu."
Trương Nguyệt liếc anh ấy một cái sắc lẹm: "Muốn bắt chuyện với mỹ nhân Ôn nhà ta thì cũng tìm cái cớ đỡ ngốc chút đi."
Tiểu Trình bị chặn họng, gãi đầu cười gượng, lúng túng hết chỗ nói.
Ôn Lăng cũng không nhịn được cười, vội kéo tay Trương Nguyệt rời khỏi đó.
Đến bảy giờ tối, cả văn phòng lục đục tan làm. Cô kiểm tra xong bản vẽ thiết kế cuối cùng mới bắt đầu dọn đồ về.
Vừa bước ra cửa, đã thấy Trình Dịch Ngôn đeo balo đứng đó đợi sẵn, vẫy vẫy cổ tay giơ đồng hồ lên trước mặt cô: "Tổ tông của tôi ơi, cậu bắt tớ đợi mười lăm phút đó!"
Ôn Lăng vội chắp tay giả bộ nhận tội: "Tối nay tớ đãi cậu ăn lẩu cay bù tội!"
"Chỉ lẩu cay thôi hả?"
"Lẩu cay cộng thêm hai ly trà sữa size khổng lồ, full topping, đường đầy đủ!"
"Cút đi! Cậu muốn vỗ béo tớ chết à? Cậu ghen tỵ với sắc đẹp trời ban của tớ đúng không?!"
Hai người vừa cười vừa đùa, gọi xe đi đến một quán lẩu cay gần khu Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế.
Bên trong, Hứa Văn Giai đã đến trước, đang ngồi chờ sẵn.
Cô ấy vừa mới uốn tóc, từng lọn xoăn mềm mại ôm sát lấy khuôn mặt thanh tú, tay chống cằm lướt điện thoại, từ phía sau nhìn lại toát lên nét chín chắn, thông minh đầy khí chất.
Chỉ có điều... sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
"Ai chọc giận mỹ nhân của chúng ta thế này?" Trình Dịch Ngôn toe toét ôm lấy cô ấy.
Hứa Văn Giai gạt tay cô ấy ra, nhấc ly nước chanh lên uống một ngụm, lành lạnh nói: "Thật sự quan tâm à? Vậy tí nữa em trả tiền nhé."
Trình Dịch Ngôn lập tức hét lên như heo bị chọc tiết: "Chị ơi, lương chị cộng cả thưởng gấp em ba lần! Nỡ lòng nào?!"
Ôn Lăng ngồi xuống đối diện, mỉm cười không nói.
Hứa Văn Giai là đàn chị khóa trên của họ vài năm, từng là hoa khôi khoa Tài chính, lăn lộn ở Bắc Kinh bao năm, giờ đã là giám đốc kiêm cổ đông một công ty thuộc top 100, điển hình cho kiểu phụ nữ độc lập, mạnh mẽ và thành công.
Cô ấy sống bản lĩnh, tự tin, tiêu sái. Ôn Lăng từng tận mắt chứng kiến chị ấy trong một buổi đàm phán khiến đối tác
- một người đàn ông cao ngạo
- bị cô ấy ép đến mức mặt đỏ gay, giận dữ mắng chửi th* t*c.
Kết quả, Hứa Văn Giai chỉ mỉm cười nhàn nhã, vô cùng phong độ, sau đó thắng thế áp đảo, chốt hợp đồng đầy vẻ vang.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Đến đoạn nói chuyện công việc, Trình Dịch Ngôn bắt đầu ca bài ca muôn thuở: "Dậy còn sớm hơn gà, làm còn cực hơn trâu, ai viết ra cái nghề "thiết kế " đúng là ác mộng hiện thân!"
Ôn Lăng và Hứa Văn Giai cùng bật cười.
Trình Dịch Ngôn chu môi: "Vẫn là Lăng Lăng của chúng ta có số hưởng. Làm chưa đến một năm đã lên làm quản lý sản phẩm, sau lưng còn có đại ca sư huynh làm chỗ dựa, tiền đồ xán lạn nha…"
"Đừng nói linh tinh. Lăng Lăng là dựa vào thực lực mà lên, đừng rêu rao mấy lời vô căn cứ." Hứa Văn Giai trừng mắt liếc cô ấy, "Ăn uống nhiều vào để còn chặn cái miệng lắm chuyện kia lại. Làm việc thì bớt lười chút, đừng vừa hết giờ đã thu đồ về nhà như chạy giặc. Làm tốt thì sếp cũng sẽ tăng lương thăng chức cho em thôi."
"Lêu lêu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!