Chương 19: Tia lửa

Trường đua khá rộng, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Lăng thì lại không khá lắm, chơi một lúc cô đã ra ngoài. La Hạ dẫn cô đến nhà hàng trung tâm, hai người gọi vài món đơn giản để ăn.

"Súp ở đây khá ngon đấy, cậu thử món này xem." La Hạ đẩy qua một bát súp bò bắp cải kiểu Nga.

Ôn Lăng vội vàng cảm ơn, cúi đầu húp thử một muỗng.

Lúc này đang là giờ thấp điểm, trong nhà hàng chẳng có mấy người. Nhưng bất ngờ, từ cửa hông ùa vào một nhóm người cười nói ồn ào, chiếm lấy một góc lớn bên phía đông.

Ôn Lăng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Xui xẻo thật! Đi cưỡi ngựa mà cũng đụng phải cái thứ chẳng ra gì!"

Muỗng trong tay cô khựng lại giữa không trung. Cô nhận ra, đó là giọng của Trâu Khải Hinh.

La Hạ ngẩng đầu lên, đúng lúc Trâu Khải Hinh đang ném một ánh mắt khinh khỉnh về phía họ, vẻ mặt đầy khiêu khích. Cô ấy đứng hình, lúc này mới hiểu ra, hóa ra đối tượng bị nói móc chính là họ.

Phản ứng đầu tiên của La Hạ là khó hiểu, tiếp theo là giận dữ. Cô ấy lớn tiếng: "Ý cô là gì đấy?! Chúng tôi quen cô à?!"

"Tôi có nói cô à? Tự nhận vơ vào làm gì?!"

"Con mẹ nó…"

Ôn Lăng đặt tay lên tay cô ấy, ngăn lại.

La Hạ cúi đầu, thấy Ôn Lăng lắc đầu, nét mặt bình thản: "Đừng để ý đến bọn họ."

La Hạ ấm ức: "Nhưng cô ta…"

Ôn Lăng nhàn nhạt nói: "Chó cắn bậy, cậu định xông vào cắn lại nó chắc?"

La Hạ nghe vậy mới chịu ngồi xuống, hất cằm về phía Trâu Khải Hinh rồi cố ý cất giọng chua chát: "Cũng đúng ha, người không nên chấp chó làm gì."

Trâu Khải Hinh là kiểu người không biết nhẫn nhịn, Lâm Lạc đứng cạnh khuyên mấy câu mà cô ta cũng chẳng nghe. Chỉ thấy cô ta trừng mắt một cái đã sải bước lao thẳng tới, hất nguyên bát súp trong tay về phía Ôn Lăng.

Ôn Lăng nghiêng người né, nhưng áo vẫn bị ướt từ vai trở xuống.

La Hạ cũng bị bắn trúng ít nhiều, lập tức bật dậy: "Cô điên mẹ rồi hả?!"

Trâu Khải Hinh chẳng buồn ngó tới cô ấy, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào Ôn Lăng, không những không tỏ vẻ hối lỗi, ngược lại còn như thể đang chờ xem trò hay. Cô ta cứ nhìn Ôn Lăng như vậy, giống như đang đợi cô bật dậy cãi lộn hay xông tới đánh một trận.

Ôn Lăng cũng nhìn cô ta, gương mặt không chút biểu cảm. Một lúc sau, cô bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Trâu Khải Hinh, nhướng mày hỏi: "Cô thích Phó Yến đúng không?"

Trâu Khải Hinh giật mình, vẻ mặt thoáng lộ vẻ chột dạ. Ôn Lăng không đợi cô ta phản bác, ánh mắt đã lạnh băng như dao: "Cô thích anh ấy. Vì vậy mới ghét tôi, gây khó dễ cho tôi, mong tôi gặp chuyện không hay. Nhưng rồi sao? Cô có làm gì cũng vô ích. Bởi vì, anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích cô."

"Giả vờ cái gì chứ?! Cô cũng bị anh ấy đá rồi còn gì!"

Ôn Lăng giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, nhìn cô gái trước mặt đang giận đến phát điên, trong mắt lại thoáng qua chút thương hại: "Đúng, bọn tôi chia tay rồi, vì không hợp nhau. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn là bạn gái chính thức của anh ấy. Còn cô? Ngay cả dũng khí tỏ tình cũng không có. Bởi vì cô thừa biết rõ, anh ấy chưa từng để mắt đến cô. Cô đúng là tự ti, đáng thương, lại buồn cười."

Trâu Khải Hinh mặt đỏ bừng, cả người run lên vì giận, giơ tay định tát cô một cái.

Ôn Lăng theo phản xạ đưa tay lên chắn, nhưng có người còn nhanh hơn, tóm lấy cổ tay Trâu Khải Hinh ngay giữa không trung.

Cô quay đầu lại, là Phó Nam Kỳ.

Trâu Khải Hinh cũng nhìn thấy anh, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc: "…Phó…" Cô ta ấp úng mãi mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Đám bạn hay bu theo cô ta lúc nãy còn ngồi xem kịch vui giờ cũng lập tức im như thóc. Bầu không khí vừa ngượng ngập vừa kỳ quái.

"Ba cô dạy cô như vậy à?" Phó Nam Kỳ buông tay ra, sắc mặt vẫn không khá hơn, rồi chỉ về phía Ôn Lăng: "Xin lỗi đi."

Trâu Khải Hinh siết chặt nắm tay, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức muốn độn thổ, nhưng cuối cùng vẫn phải lí nhí nói với Ôn Lăng một tiếng: "Xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!