Chương 18: Hối hận

Gần đây, tâm trạng của Phó Yến không mấy tốt đẹp.

Là thư ký riêng của anh ta, Ngụy Lâm cảm nhận rất rõ điều đó. Tuy Phó Yến nổi tiếng là người quyết liệt, tác phong cứng rắn, nhưng đối xử với cấp dưới cũng không đến nỗi tệ. Anh ta kiểm soát rất nghiêm các quyết định lớn, nhưng hiểu rõ đạo lý "nước quá trong thì không có cá", nên với những chuyện nhỏ, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì thường mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vậy mà dạo này lại khác hẳn. Từ sáng đến giờ, sau cuộc họp, đã có mấy vị lãnh đạo cấp cao bị gọi riêng vào văn phòng "nói chuyện".

Mà hễ nói chuyện xong bước ra, ai nấy mặt mày đều ỉu xìu như đưa đám.

Phó Yến mặc vest đen, ngồi thẳng lưng trên ghế xoay, tay cầm cây bút máy, vừa gõ nhẹ lên tập tài liệu vừa nói: "Tôi chẳng đã nói rồi sao, mấy dòng sản phẩm 6135 và 6177 không được dừng mua. Hai năm nay mảng nội thương phát triển mạnh cỡ nào, dọc ven biển mọc lên bao nhiêu công ty tương tự, anh biết không?"

Giám đốc bộ phận thu mua mồ hôi lạnh túa ra, lắp ba lắp bắp giải thích: "Dạ… Chuyện là… Chủ yếu do vấn đề cung cầu. Dạo gần đây công ty đang tập trung đẩy mạnh sản xuất trục xoay cho dây chuyền A và B, nhu cầu bên này quá lớn, bên tôi cũng lo không xoay kịp vốn…"

"Đợi đến lúc cần mới mua thì kịp chắc? Dây chuyền A và B đến sang năm mới chính thức đưa vào vận hành, liên quan gì nhau? Một bài toán kế hoạch đơn giản như vậy mà tính không ra? Cần tôi cầm tay chỉ từng bước cho anh không?"

Sau một hồi "nói chuyện", đầu Giám đốc bộ phận thu mua đã cúi rạp xuống, gần như dính luôn vào mặt bàn.

Đợi người kia đi khỏi, Phó Yến giật mạnh cà vạt, đầy bực dọc: "Ngu ngốc! Đúng là óc heo! Cả đám này, ngày thường rốt cuộc làm được gì?!"

Ngụy Lâm đưa cho anh ta một ly nước, nhẹ giọng khuyên: "Dù sao thì giám đốc Chu cũng có năng lực, chỉ có điều… Tính cách hơi khéo léo quá, lại thiên về bảo thủ.

Phó Yến phất tay, ra hiệu không uống.

"Phó tổng…"

"Cậu ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh một lát." Phó Yến nhắm mắt lại, day day ấn đường, giọng lộ rõ mệt mỏi.

Anh ta cũng biết gần đây mình nóng tính hơn thường lệ. Nhưng tâm trạng quá tệ, gặp ngay một đám đầu óc trì trệ, thực sự không thể nhịn nổi.

Ngụy Lâm cúi người, lặng lẽ rời đi.

Tan ca, Thẩm Ngộ nhắn tin cho anh ta. Phó Yến nhìn qua một cái, là rủ ra quán bar uống vài ly.

Anh ta nhắn lại: "Tôi tới ngay, mấy cậu cứ uống trước đi."

Mười lăm phút sau, chiếc Lamborghini của anh ta dừng ngay trước cửa quán bar quen thuộc, chỗ mà bọn họ thường hay lui tới.

Triệu Khiên Trạch đã đứng đợi từ xa, thấy xe anh ta bèn chạy ào tới, đi quanh xe mấy vòng: "Tứ ca, xe mới à? Ngầu phết đấy!"

"Thích không? Thích thì lái đi." Phó Yến giơ tay ném chìa khóa qua.

Triệu Khiên Trạch lúng túng chụp lấy, miệng la lên: "Cho em lái thật á?"

Phó Yến chẳng thèm để ý, đã sải bước vào trong.

Ở góc phòng, Thẩm Ngộ gọi với: "Bên này."

Phó Yến bước tới, ngồi xuống mở một chai rượu ngoại, chẳng buồn quan tâm đến loại hay năm sản xuất, rót thẳng một ly đầy tràn.

Đừng nói Thẩm Ngộ ngạc nhiên, đến Triệu Khiên Trạch còn trố cả mắt: "Anh… Không phải chứ… Đây đâu phải bia, một ly to đùng thế kia mà nốc một hơi, đến trâu cũng phải gục đấy!"

"Cậu có thể yên lặng một chút không? Từ lúc vào đến giờ chưa ngừng lấy một giây." Phó Yến thở dài, đưa tay day trán đang đau nhức từng cơn.

Triệu Khiên Trạch ngớ ra: "Ơ…"

Thẩm Ngộ bật cười: "Tứ ca đang thấy cậu phiền đấy."

Triệu Khiên Trạch: "…" Rồi, anh ta im.

Chẳng bao lâu sau, anh ta chuồn vào sàn nhảy tìm người nhảy cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!