Lúc Ôn Lăng nhận được cuộc gọi từ bác sĩ điều trị chính, đã là bốn giờ chiều.
Cô như người phát điên, lao lên mạng tìm vé máy bay nhưng không còn chuyến nào có chỗ. Chuyến muộn nhất cũng là tám giờ tối và toàn bộ đều đã hết ghế ngồi.
Trong lòng như có lửa đốt, cô chỉ muốn lập tức bay đến Thượng Hải ngay tức khắc.
Đứng ngẩn ngơ nơi ngã tư, cô không biết phải làm gì tiếp theo. Đúng lúc ấy, một chiếc Rolls
-Royce trờ tới bên cạnh cô, tiếng còi vang lên nhẹ một tiếng.
Ôn Lăng ngẩng đầu, cửa kính xe đã hạ xuống.
Phó Bình ngồi ở ghế phụ, quay sang hỏi với giọng quan tâm: "Sao thế? Cô đứng đây một mình làm gì vậy?"
Ôn Lăng ngẩn người vài giây, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Kính sau xe cũng hạ xuống, Phó Nam Kỳ ngồi ở hàng ghế sau nói: "Cô lên xe trước đi, ngoài trời lạnh."
Vừa lên xe, Ôn Lăng ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ nồng nàn tỏa ra từ băng ghế sau. Không quá gắt, mùi khá sang trọng và trưởng thành, rõ ràng là loại nước hoa cao cấp. Thế nhưng, mùi hương ấy lại khiến lòng cô càng thêm bồn chồn, lo lắng.
Hiếm khi thấy cô mất bình tĩnh đến vậy, Phó Nam Kỳ hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Tổng giám đốc Phó…" Ôn Lăng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít nhẹ một hơi, rồi lắp bắp kể lại đầu đuôi sự việc.
Cô cũng không hiểu tại sao lại nói ra mọi chuyện dễ dàng đến thế. Như thể trong vô thức, cô tin rằng anh là người có thể giúp mình.
Trong mắt Ôn Lăng lúc đó, anh gần như là người có thể xoay chuyển mọi thứ.
Ánh mắt cô gái như có sức mạnh, như bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng mà nhìn anh, như thể nếu anh nói "không" ngay lúc ấy, cả thế giới của cô sẽ sụp đổ.
Phó Nam Kỳ im lặng vài giây, ánh mắt thoáng lay động. Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng mà giúp cô.
Ôn Lăng lúc ấy đầu óc rối bời, không nhớ rõ anh đã giúp bằng cách nào, cũng chẳng có tâm trí để thắc mắc tại sao anh chỉ cần một cuộc điện thoại lại có thể đặt được vé máy bay sớm hơn cả lịch bay cuối cùng, vé mà hệ thống đã thông báo là hết sạch.
Chỉ biết, anh gọi một cuộc là có vé máy bay lúc hai giờ chiều. Anh còn đích thân đưa cô ra sân bay, dặn cô: "Đi đường cẩn thận."
Ôn Lăng đứng trước cổng sân bay, lặng nhìn chiếc Rolls
-Royce màu bạc lăn bánh rời đi.
Không hiểu sao sống mũi cô bất chợt cay xè, có một thứ cảm xúc mơ hồ lan ra trong lồng ngực, nặng nề đến mức như sắp tràn ra ngoài.
**
Cuối cùng, Ôn Lăng vẫn không kịp gặp Ôn Bách Dương lần cuối.
Sau khi một mình lo liệu xong tang lễ cho anh trai, cô đứng lặng rất lâu trước nhà hỏa táng, đến mức dì Trương cũng phải sợ hãi: "... Tiểu thư."
Ôn Lăng lắc đầu: "Cháu không sao."
Dì Trương nhìn khuôn mặt thẫn thờ, vô cảm của cô, trong lòng lại càng bất an.
Mẹ của Ôn Lăng
- bà Ôn Đình, vốn xuất thân từ gia đình trí thức, dù gia cảnh đã sa sút thì nền nếp vẫn còn, vẫn giữ được một căn biệt thự kiểu Pháp ở khu phố cổ. Nếu quy đổi ra tiền mặt hiện nay, chắc cũng lên tới mấy chục triệu tệ.
Nhưng bà ấy lấy nhầm người, chưa đầy hai năm sau khi kết hôn đã bị đuổi khỏi nhà. Trở về quê, dù có tái hôn thì cuộc sống vẫn không khá hơn, tinh thần ngày một sa sút. Bà ấy đắm chìm trong men rượu, đánh bạc như một thói quen, và đốt hết những gì còn sót lại của cuộc đời mình.
Ôn Bách Dương và Ôn Lăng thực ra không có quan hệ máu mủ. Anh ấy là con riêng của người cha dượng. Nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau bao năm qua, còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!