Chương 16: Cảm giác tội lỗi

Sáng hôm sau, Ôn Lăng dậy thật sớm để chuẩn bị đến báo cáo với Phó Nam Kỳ. Có điều, đôi mắt đêm qua vừa khóc xong vẫn còn sưng đỏ, cô đành phải dùng lớp kem nền dày để che đi.

Vì vậy, hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm kỹ hơn mọi ngày.

"Wow, cậu trang điểm kiểu này đẹp đấy Lăng Lăng." Trình Dịch Ngôn cầm chiếc bánh lớn trên tay, nhảy đến trước mặt cô, ngắm nghía từ đầu đến chân.

Ôn Lăng không quen được khen kiểu đó, có chút ngại ngùng: "Thật à?"

"Thật mà, rất xinh luôn." Cô nàng ấn nhẹ vai cô ngồi xuống trước gương trang điểm, nói tiếp: "Nhìn này, chỗ đường eyeliner thêm một chút nữa thì hoàn hảo..."

Cô ấy cầm bút khéo léo vẽ thêm vài nét.

Ôn Lăng nhìn mình trong gương, đôi mắt như dài và cong hơn, cảm thấy không được tự nhiên. Vốn dĩ cô đã sở hữu nét mặt mang chút phong tình quyến rũ, nhưng thường ngày chỉ trang điểm nhẹ nên vẻ ngoài vẫn giữ được nét dịu dàng, trong trẻo, khó ai nhận ra. Thế mà sau lớp trang điểm này, lại bất ngờ toát lên vẻ đẹp đầy cuốn hút, khiến người ta khó lòng rời mắt.

"Trang điểm thế này có hơi không hợp lắm nhỉ, tớ đến công ty để báo cáo công việc mà."

"Thì có gì mà không ổn? Trông rất đẹp mà, có phải không đứng đắn gì đâu."

Tới trụ sở của Khoa học kỹ thuật Tử Quang, Ôn Lăng đi thẳng thang máy lên văn phòng hội đồng quản trị. Vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa lại đang mở.

Bên trong có ánh sáng loé lên, rất nhanh sau đó, cánh cửa đang khép hờ được ai đó mở ra từ bên trong. Giản Ninh Thư đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cô, rõ ràng cũng thấy bất ngờ.

Ôn Lăng vô thức siết chặt tập tài liệu trong tay, tâm trí bất giác quay về ngày hôm đó. Ánh mắt giễu cợt như đang xem khỉ diễn trò vui của Giản Ninh Thư vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô.

Tuy hai người chẳng thể gọi là quen biết, thậm chí hầu như không có chút giao tình nào. Việc cô ta làm khi ấy cũng không đến mức quá đáng, cùng lắm chỉ là khinh thường cô mà thôi. Mà khi đó, cô chỉ là một nhân viên quèn, chẳng có gì đáng để vị cô ta để mắt tới.

Nhưng cảm giác bị xem thường đó vẫn khiến cô thấy không cam tâm.

"Tổng giám đốc Giản." Ôn Lăng khẽ chào, nét mặt điềm tĩnh, không quá thân thiện, cũng không lạnh nhạt.

Giản Ninh Thư lại khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua tập hồ sơ trên tay cô rồi nghiêng người mở rộng cửa: "Đến báo cáo à? Vào đi."

Vẻ mặt thản nhiên như thể cô ta mới là chủ nhân căn phòng này.

Ôn Lăng cúi nhẹ đầu bước vào: "Tổng giám đốc Phó."

Phó Nam Kỳ mời cô ngồi rồi nhận lấy tập tài liệu. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lại dừng trên khuôn mặt cô lâu thêm hai giây, dường như hơi ngạc nhiên.

Ánh nhìn của anh khiến Ôn Lăng có chút lúng túng. Cô tưởng rằng anh đã phát hiện đôi mắt đỏ ngầu sau lớp phấn, nhưng anh chỉ khẽ mỉm cười, cho cô một ánh mắt đầy an ủi: "Cô thế này... Rất đẹp đấy."

Bên cạnh, bàn tay đang lật tài liệu của Giản Ninh Thư khựng lại một chút. Một lúc sau, cô ta chậm rãi vuốt phẳng trang giấy đã bị vò nhăn.

Trong phòng, không khí lặng như tờ.

Ôn Lăng ngồi đối diện Phó Nam Kỳ, lặng lẽ chờ anh xem xong báo cáo và chỉ ra vấn đề. Còn Giản Ninh Thư thì ngồi trên sofa tiếp khách cách đó không xa, cũng đang chờ.

Không hiểu vì sao, Ôn Lăng cảm thấy có ánh mắt luôn dõi theo mình, khiến cô bứt rứt không yên. Có lẽ vì vậy mà hôm nay, cô cảm thấy buổi báo cáo dài hơn hẳn mọi lần. May mà cuối cùng cũng xong, cô ôm tài liệu đứng dậy, cúi người chào: "Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép về trước."

Phó Nam Kỳ khẽ gật đầu: "Trên đường đi nhớ cẩn thận."

Ôn Lăng đẩy cửa bước ra, không quên khép cửa lại cho họ.

Giản Ninh Thư đang cúi đầu tỉa móng tay, nghe thấy tiếng "cạch" cửa mở mới dừng lại, mỉm cười nói: "Sao em lại không biết, anh cũng quan tâm tới dự án này nhỉ? Nếu biết anh hứng thú, hôm đó trong cuộc họp em đã giới thiệu giúp anh rồi."

Phó Nam Kỳ chỉ khẽ nhếch môi, không lên tiếng. Giản Ninh Thư cũng nhận ra sự giả tạo ẩn sau lời nói của mình, sắc mặt hơi thay đổi.

Hôm đó, chuyện cô ta cố tình gây khó dễ và làm nhục cô gái mới kia, anh chắc chắn đều thấy cả. Tuy anh không ưa gì kiểu hành xử đó, nhưng vốn là người lạnh lùng, cũng chẳng lên tiếng can thiệp. Vì vậy hôm đó cô ta mới không nghĩ nhiều.

Ai ngờ sau đó, anh lại đột ngột đầu tư vào dự án này, thậm chí còn thu hồi cả lô hàng H5 trước đó. Không cần nói gì, hành động đó cũng đủ như một cú tát thẳng vào mặt cô ta rồi. Giản Ninh Thư thấy mặt mình bỏng rát, như bị ai đó vô hình tát cho mấy cái thật mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!