Mười lăm phút sau…
Phó Yến bước ra khỏi thang máy, từ xa đã nhìn thấy Ôn Lăng đang yên lặng đứng chờ ở đó. Cô gần như không thay đổi gì so với trước kia, chẳng qua là gầy đi một chút, cằm cũng nhọn hơn, dáng vẻ trầm lặng, dịu dàng khiến người ta không khỏi xót xa. Cơn giận nghẹn trong lòng anh ta, bỗng dưng không thể bộc phát nổi.
Anh ta khẽ thở dài, bước tới: "Đi thôi, chỗ này đông người quá, mình tìm nơi khác nói chuyện."
Cô khẽ gật đầu.
Xe Phó Yến đỗ trong lối đi dành riêng cho khách VIP, Ôn Lăng theo anh ta bước lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, cả hai bèn chìm vào im lặng, như thể đang cùng nhau nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Ôn Lăng do dự ngẩng đầu lên. Anh ta vẫn dựa lưng vào ghế, gương mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt thản nhiên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó… Hoặc có lẽ… Đang cân nhắc và lựa chọn.
Phó Yến cất tiếng: "Quyết định rồi?"
Ôn Lăng khẽ tránh ánh mắt nóng rực của anh ta, nhẹ nhàng đáp: "Ừm. Tiền em nợ anh, tuần này em sẽ trả. Chỉ xin anh cho em thêm vài ngày nữa."
Phó Yến nhìn thẳng về phía trước, khẽ nhếch môi, như thể đang cười một cách mỉa mai. Ôn Lăng không nói thêm lời nào.
Đối với anh ta, mười mấy vạn có lẽ chẳng khác gì một trò chơi. Có khi mua một chiếc đồng hồ hay một món quần áo cũng đã vượt con số ấy.
Nhưng cô không thích mắc nợ ai.
Nhất là… mắc nợ anh .
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài rất lâu.
Mãi đến khi bên ngoài bắt đầu đổ mưa, từng giọt tí tách rơi lộp độp trên cửa kính xe. Phó Yến cất tiếng: "Em biết không? Suốt hai mươi tám năm qua, em là người phụ nữ duy nhất khiến anh thật sự rung động."
Nói xong, anh ta nhanh chóng liếc nhìn cô bằng khóe mắt, quả nhiên thấy tay cô siết chặt thành nắm.
Không ai hiểu cách khống chế cảm xúc người khác giỏi hơn anh ta, huống hồ là một cô gái trẻ còn chưa trải sự đời như cô.
Anh ta là người kiêu ngạo, nhưng cũng sẵn sàng buông bỏ sĩ diện nếu biết rõ mình muốn điều gì. Những thứ như thể diện, anh ta chưa từng tiếc nuối.
Mất đi điều mình trân trọng chỉ vì sĩ diện không đáng, mới là điều ngu ngốc.
Lúc anh ta quyết định ra tay với Tiết Dương, đồng thời gạt bỏ dự án H5, anh ta đã lường trước được kết cục. Nhưng sau khi cân nhắc, anh ta vẫn chọn mạo hiểm.
Cá và gấu không thể cùng bắt.
Sự nghiệp là điều anh ta bắt buộc phải nắm được trong tay. Còn bên này, anh ta nghĩ chỉ cần dỗ dành khéo léo, một cô gái nhỏ sẽ chẳng gây ra rắc rối gì.
Dù có rắc rối… Anh ta cũng có cách xử lý.
Chỉ có điều, anh ta đã đánh giá thấp lòng người
- biến số lớn nhất trên đời này. Khi một người đã thất vọng, thì rất khó để lấy lại niềm tin.
Ôn Lăng thực sự đã rung động, nhưng cô cũng rất rõ ràng với con đường mình muốn đi. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy anh có biết không, suốt hai mươi tư năm qua, anh là người đàn ông duy nhất em từng yêu sâu đậm?"
Phó Yến sững lại, không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Anh ta nhất thời lặng câm. Đôi mắt cô gái đối diện trong veo và sáng rõ, hoàn toàn không giống với sự thăm dò đầy tính toán như anh ta. Cảm xúc của cô là thật.
Mà anh ta, vốn luôn giỏi ngụy biện và xoay chuyển tình thế, giây phút này lại chẳng biết phải dùng lời dối trá nào để che đậy.
Có lẽ, cô thật sự là kiếp nạn định sẵn trong đời anh ta.
"Có vài chuyện, em vẫn chưa từng nói với anh. Một là vì ngại, hai là… không muốn khiến anh phải bận tâm." Đã đến lúc phải rời đi rồi, nên trong lòng Ôn Lăng cũng chẳng còn gì cần giấu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!