Chương 14: Chia tay (Phần đầu)

Thứ Bảy được nghỉ, Phó Nam Kỳ tranh thủ quay về khu đại viện. Ông nội đang ở viện dưỡng lão, Phó Thành Hiến cũng không có nhà. Anh đi qua phòng bên chào hỏi Uông Quân.

Uông Quân đang đánh mạt chược, đầu cũng không buồn ngẩng lên, giọng lơ đãng hỏi: "Con ngủ lại tối nay à? Ba con đi Điếu Ngư Đài rồi, dạo này không về. Lần sau nhớ báo trước cho dì một tiếng, mấy người các con, cả chục ngày nửa tháng mới ló mặt, dì chẳng kịp chuẩn bị gì. Dì Lý về quê rồi, phòng con cũng lâu không ai dọn."

Phó Nam Kỳ vẫn bình thản, ánh mắt lướt chậm trên chiếc bàn trà bóng loáng được chăm chút cẩn thận. Anh đứng thẳng người, mỉm cười đáp: "Không cần đâu ạ, công ty còn việc, dì cứ chơi tiếp đi."

Trên đường quay về, anh ngồi ở ghế sau chiếc Bentley, hai tay đan vào nhau, chống cằm trầm mặc không nói.

Khi xe ngang qua một quảng trường, anh bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp một gia đình ba người đang đi dạo. Người cha khoác vai vợ, tay dắt một bé trai nhỏ, cả nhà ríu rít cười đùa. Qua lớp kính xe cũng như nghe được tiếng cười vui vẻ ấy.

Anh chợt nhớ đến bức ảnh gia đình treo nổi bật trong sảnh tiệc hôm đó. Trong ảnh, ba người cũng cười rất rạng rỡ, mà anh... Dường như là người thừa.

"Tổng giám đốc Phó..." Tài xế dè dặt lên tiếng.

Phó Nam Kỳ sực tỉnh, nhận ra đã về đến nhà, giọng nhẹ nhàng: "Dừng ngay trước cửa là được, tôi tự vào."

"Dạ vâng."

**

Sáng hôm đó, Ôn Lăng ra ngoài đi dạo thư giãn. Gần đây bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra khiến cô thấy ngột ngạt đến mức khó thở.

Cô thích sự yên tĩnh, chỗ cô thường lui tới nằm sau núi Cảnh Sơn, cây cối um tùm, dù là giữa trưa cũng rất mát mẻ, là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi đọc sách vào buổi chiều.

Cô chọn một phiến đá lớn, lấy tập tài liệu đã chuẩn bị từ sớm ra xem.

Xem một lúc, không hiểu sao cô lại nhớ đến lần đầu tiếp xúc với phía Tập đoàn Tử Quang. Khi đó vì dự án H5 đình trệ, cô vừa lo vừa sốt ruột, không ngừng đi kéo thêm hạng mục, nhưng trong lòng luôn lo sợ mình không đủ năng lực. Có lần, sắp bước vào phòng họp rồi mà cô vẫn còn lôi tài liệu ra ôn lại, thì bị Phó Nam Kỳ bắt gặp.

"Đây là bàn chuyện hợp tác, chứ không phải cầu xin người ta mua hàng. Họ bỏ tiền, mình cung cấp sản phẩm, đôi bên ngang hàng, chẳng ai thấp hơn ai cả. Cô phải nhớ, buôn bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa. Lịch sự là nên, nhưng không cần quá căng thẳng." Thấy dáng vẻ lóng ngóng của cô, anh không hề cười nhạo, chỉ nhẹ nhàng nói vậy.

Anh khác hẳn những lãnh đạo mà cô từng gặp. Rất ít khi nghiêm mặt, nhưng luôn toát ra khí chất uy nghiêm. Lời nói việc làm đều khiến người khác tin tưởng, phong thái toát lên sức hút riêng biệt.

Cái sự điềm đạm ấy, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ thấp thỏm bất an của cô. Như một tấm gương, phản chiếu rõ những thiếu sót trong cô.

Nghĩ đến đó, Ôn Lăng bất giác bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Cô cất tài liệu lại, chuẩn bị xuống núi.

Không ngờ, vừa đi được một đoạn thì đụng ngay người quen: "Tổng giám đốc Phó?"

Phía đối diện cũng dừng lại khi đến gần phiến đá lớn, tiện tay lau mồ hôi trên mặt bằng chiếc khăn vắt vai, cười hỏi: "Sao cô lại ở đây vậy?"

Tay cầm xấp tài liệu, theo phản xạ, cô giấu nhẹm ra sau lưng, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên: "Hiếm khi được nghỉ, tôi ra ngoài hít thở không khí chút thôi."

Anh khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.

Lúc này cô mới biết, sáng nào anh cũng giữ thói quen chạy bộ rèn luyện. Trong bộ đồ thể thao, anh trông gần gũi hơn thường ngày rất nhiều, dễ khiến người đối diện lơi lỏng cảnh giác.

Trên đường xuống núi, họ nói vài chuyện công việc. Ôn Lăng bảo cô khá tự tin với tiến độ xét duyệt dự án.

Anh không vạch trần cô, chỉ liếc nhìn xấp tài liệu trong tay cô một cái, rồi vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.

Mặt cô nóng bừng, lại lúng túng giấu đống tài liệu ra sau lưng lần nữa.

Dưới chân núi có một thư viện. Hai người xuống đến nơi thì vào đó ngồi nghỉ. Ôn Lăng đi dạo giữa các giá sách, nhưng thỉnh thoảng vẫn không quên liếc nhìn về phía anh qua những khe hở.

Phó Nam Kỳ có vẻ đang trầm tư. Quyển sách mở sẵn trên bàn vẫn giữ nguyên ở cùng một trang, không hề lật thêm.

Cô để ý thấy ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn, làm ngón tay vốn thon dài càng thêm nổi bật.

Đàn ông đôi khi có vẻ ngoài rất dễ đánh lừa người khác. Nhất là như anh, khí chất chững chạc, phong thái sáng sủa, nếu chỉ nhìn bề ngoài, chẳng ai đoán được anh lớn hơn Phó Yến vài tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!