Chương 13: Tan nát cõi lòng

Một tuần mới bắt đầu, không khí lạnh từ phương Bắc tràn xuống, Bắc Kinh chính thức bước vào đợt giá rét đầu tiên của năm. Những ngày gần đây ra đường, người đi bộ ai nấy đều khoác lên mình áo dày. Dù là cô nàng chuộng cái đẹp hơn sức khỏe thì cũng phải quấn mình kín mít từ đầu đến chân.

Sáng thứ Bảy, thời tiết vẫn lạnh buốt.

Sau khi tiễn khách rời đi, Ôn Lăng ghé vào nhà vệ sinh của nhà hàng, đứng trước gương tô lại son.

Cô có khuôn mặt trái xoan điển hình, khí chất dịu dàng, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là đã rất nổi bật, vóc dáng lại càng tuyệt vời. Bồn rửa tay đặt ở không gian mở, người qua lại trong hành lang nhìn thấy mỹ nhân phản chiếu trong gương, khó tránh khỏi sẽ dừng chân liếc nhìn cô thêm vài lần.

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Lăng đã quá quen với những ánh nhìn như vậy. Cô không hề bối rối, thản nhiên tháo khăn lụa quấn cổ xuống, buộc hờ lên quai túi xách rồi rời khỏi đó.

Người đến đón cô là Triệu Khiên Trạch, vừa thấy cô bèn cười gượng một cái, rồi thay cô mở cửa ghế sau. Trong lòng anh ta thầm rủa Phó Yến lần nào cũng bắt mình làm mấy chuyện vất vả mà chẳng được lợi gì. Dĩ nhiên, mấy lời đó anh ta chỉ dám lẩm bẩm trong đầu.

Ôn Lăng khẽ cảm ơn rồi cúi người bước vào xe.

Địa điểm hôm nay là một hội sở nằm trên đỉnh núi, thiết kế theo kiểu tổ chim ôm lấy triền núi, lối đi dài hun hút, nhìn thẳng vào sâu trong là một màu đen đặc không thấy điểm dừng.

Triệu Khiên Trạch dặn: "Cẩn thận một chút, chỗ này đèn tối lắm."

Ôn Lăng mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Trên đường đi, để xua tan bầu không khí gượng gạo, Triệu Khiên Trạch cố bắt chuyện vài câu, nhưng Ôn Lăng đáp lại hờ hững, rồi hỏi: "Phó Yến ở sảnh nào?"

Triệu Khiên Trạch cười: "Hôm nay lạnh quá, anh ấy chọn đánh trong nhà."

Vừa nói dứt câu, cả hai đã đến nơi. Vừa bước vào, họ lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người trong phòng.

Ôn Lăng chẳng bận tâm đến điều đó. Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt không liên quan, rất nhanh đã tìm được Phó Yến.

Anh ta đang cúi người đánh golf, đó là cú đánh cuối cùng. Anh ta nghiêng người, vung gậy, ánh mắt chuyên chú, không liếc nhìn ai. Quả bóng lao đi, lăn trên mặt đất một đoạn rồi chậm lại, chuẩn xác lăn vào lỗ. Một tràng pháo tay vang lên.

Phó Yến lại không mấy để tâm, tháo bao tay đưa cho người phục vụ, vặn nắp chai nước, dáng vẻ dửng dưng như thể việc ghi điểm là điều hiển nhiên.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh lên tiếng: "Phía tôi có thể đưa ra con số này trước, anh suy nghĩ thử xem. Nếu không được thì tôi đi tìm người khác hợp tác cũng chẳng sao. Dự án này như thế nào, anh rõ mà, tôi không thiếu đối tác đâu."

Phó Yến liếc mắt nhìn ông ta, giọng không chút nhượng bộ: "Con số đó á? Ông chắc chứ? Với số tiền đó tôi đủ sức mua cả một ngọn núi rồi. Tự làm? Tôi không chắc cái chứng chỉ hạng một, hạng hai của ông có đủ điều kiện vận hành không nữa. Đừng để mọi thứ chuẩn bị xong xuôi rồi lại kẹt ở đó, kéo dài một hai năm. Dự án có tốt mấy mà không được phê duyệt thì cũng vô dụng thôi."

Đối phương cứng họng, mặt mày sầm lại, tức tối bỏ đi.

Thẩm Ngộ bước tới, khó hiểu hỏi: "Đuổi người ta đi vậy luôn à? Dự án đó đúng là có tiềm năng, nhượng bộ một chút cũng đâu phải không thể chấp nhận được."

"Đừng quan tâm, rồi ông ta sẽ quay lại thôi."

Đợi những người khác lần lượt tản đi, Ôn Lăng mới bước tới. Cô vốn là người trầm lặng, dẫu trong lòng không thoải mái đến đâu cũng không bao giờ thể hiện ra trước đám đông.

Phó Yến liếc nhìn cô, kéo lại tay áo, lạnh giọng: "Em định giận dỗi với anh đến bao giờ?"

Ôn Lăng nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Giận dỗi?"

Cô nhấm nháp từ ngữ đó, ánh mắt hiện lên vẻ như trào phúng, biểu cảm trên mặt mang theo chút giễu cợt, dường như không ngờ anh ta lại nghĩ như vậy.

Trong đôi mắt ấy, có một loại cảm xúc mà Phó Yến chưa từng thấy trên gương mặt cô, sự mỉa mai.

Nhưng đó là một kiểu mỉa mai nhẹ tênh, giống như khi người ta trông thấy điều gì đó quá nực cười mà bật cười chua chát. Không phải vì tức giận, càng không phải vì muốn trả đũa… Mà đúng hơn, đó là một kiểu tự giễu. Và còn có cả… Thất vọng.

Lòng Phó Yến khẽ rung lên, khó diễn tả nổi cảm giác ấy.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy mình không nắm bắt được tâm tư của một người phụ nữ. Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn sống trong sự tung hô và bao quanh của mọi người. Chỉ có cô, là biến số duy nhất trong suốt hơn hai mươi năm của anh ta.

Lần đầu gặp, anh ta chỉ thấy cô gái này khá dễ thương, có gì đó không giống những người phụ nữ khác, nên muốn trêu chọc một chút. Về sau bỏ tiền chữa bệnh cho Ôn Bách Dương, anh ta cũng không để tâm lắm, với anh ta số tiền đó chỉ như trò đùa. Nhưng cô lại lo lắng tới mức như mắc nợ anh ta cả đời. Thế là anh ta dứt khoát kéo cô về bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!