Thứ Bảy trời mưa, từ sáng sớm Ôn Lăng đã bị Hứa Văn Giai gọi dậy. Ban đầu cô còn hơi miễn cưỡng, nhưng đến nơi rồi thì lại tỉnh hẳn, tò mò nhìn ra ngoài qua ô cửa kính xe.
Từ đây nhìn về phía đông còn có thể thấy cả Thập Sát Hải, đủ biết nơi này nằm trên cao như thế nào.
Xe men theo con đường quanh co giữa núi, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự đơn lập dựa lưng vào sườn đồi. Người giúp việc đi ra, gật đầu với Hứa Văn Giai rồi nhanh tay mở cửa xe.
Hứa Văn Giai đưa thiệp mời, dẫn Ôn Lăng vào trong.
Hôm nay, cô ấy ăn mặc rất nổi bật: áo ren xuyên thấu, khoác thêm chiếc blazer bó eo kiểu Pháp, bên dưới là váy lưới bồng màu đen, cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền mảnh. Nhìn tổng thể vừa trẻ trung lại thanh lịch, hoàn toàn lột xác.
Ôn Lăng cúi xuống nhìn lại mình, bỗng thấy hơi tủi thân. Biết thế đã dậy sớm để trang điểm tử tế hơn rồi.
Đi ngang qua khu vườn, có thể thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc chỉnh chu. Ôn Lăng không nhịn được tò mò, bèn hỏi nhỏ Hứa Văn Giai. Cô ấy ghé vào tai cô, cười nói: "Lúc đi công tác ở Nhật thì quen, là một cô gái nhỏ, tính cách dễ thương lắm. Hôm nay sinh nhật cô ấy, tiện thể đưa em qua chơi."
Chẳng bao lâu sau, Ôn Lăng đã gặp được chủ nhân của bữa tiệc.
Cô ấy tên là Đồ Hoan Hoan, trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, hình như vẫn đang còn đi học. Nói về ngoại hình thì không nổi bật, thậm chí mắt còn một mí, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên sự tươi sáng, hoạt bát, khiến người khác có thiện cảm ngay lập tức.
Cô ấy hoàn toàn không sợ người lạ, cứ thế kéo tay Hứa Văn Giai ríu rít nói chuyện, không quên quay sang gắp bánh ngọt mời Ôn Lăng. Từ những câu chuyện vu vơ giữa ba người, Ôn Lăng mới biết hai người họ gặp nhau ở lễ hội hoa anh đào tại Tokyo, tính ra còn chưa quen được một tháng mà đã thân thiết đến vậy.
Sự hồn nhiên không hề phòng bị này khiến người ta phải sững sờ.
"Lăng Lăng làm nghề gì thế?" Sau vài vòng rượu, Đồ Hoan Hoan quay sang hỏi cô, tay vẫn cầm nắm hạt hướng dương, vừa tách vỏ vừa nhìn cô chăm chú.
Cô ấy nhỏ hơn Ôn Lăng bốn tuổi, vậy mà xưng hô thân mật như thế khiến Ôn Lăng vừa buồn cười vừa bối rối: "Mình làm bên cơ khí."
"Wow, nghe là thấy siêu rồi!"
"Em cũng giỏi mà, còn sang Nhật du học nữa."
"Ơ kìa, toàn là dùng tiền mua thôi. Chỉ cần có tiền thì kiểu gì cũng vào được mấy cái trường chẳng ra gì ấy."
Ôn Lăng ngỡ ngàng, không ngờ có người có thể thản nhiên thừa nhận chuyện đó trước mặt người lạ. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Hứa Văn Giai và Đồ Hoan Hoan cùng phá lên cười.
Đúng lúc ấy, Đồ Hoan Hoan nhìn đồng hồ rồi phụng phịu than: "Thẩm Ngộ sao giờ còn chưa tới?" Cô quay sang giải thích, "Vị hôn phu của em đấy."
Cái tên này nghe quen quen, Ôn Lăng khựng lại một chút. Nhưng tên đó cũng khá phổ biến, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Có điều, mười phút sau khi thấy người đàn ông đó bước vào, cô mới thật sự hiểu câu "không thể nhìn tên đoán người".
Thẩm Ngộ đi vào cùng một người đàn ông khác, có cả quản gia đích thân ra đón.
Vừa thấy anh ta, Đồ Hoan Hoan lập tức bỏ cả hạt hướng dương, như chim sơn ca nhẹ nhàng lao tới, làm nũng: "Sao tới muộn thế!"
Thẩm Ngộ mỉm cười, ôm lấy cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và chiều chuộng: "Xe bị chết máy giữa đường, may mà gặp được anh Phó, anh ấy cho đi nhờ qua đây."
Đồ Hoan Hoan lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam Kỳ phía sau. Cô ấy hơi ngại, vội vàng rời khỏi vòng tay Thẩm Ngộ, vẫy tay chào anh. Phó Nam Kỳ gật đầu đáp lễ, thần thái lịch thiệp và gần gũi.
"À đúng rồi, để em giới thiệu bạn của em." Đồ Hoan Hoan chạy lại, giơ tay chỉ từng người: "Đây là Hứa Văn Giai, còn đây là Ôn Lăng, đều là bạn thân của em, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật. Đây là Thẩm Ngộ, bạn trai em. Còn đây là anh Phó."
Mọi người cùng ngồi quanh một bàn.
Đồ Hoan Hoan vẫn là linh hồn của bữa tiệc, nói chuyện ríu rít không ngừng. Hứa Văn Giai thì thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, nhưng từ lúc Thẩm Ngộ và Phó Nam Kỳ xuất hiện, cô ấy rõ ràng trở nên dè dặt hơn, chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng.
"Chị Văn Giai cũng làm bên tài chính, biết đâu lại có cơ hội hợp tác với các anh đấy." Đồ Hoan Hoan vừa cười vừa nói giữa chừng.
"Vậy sao? Cô Hứa làm ở đâu vậy?"
- Thẩm Ngộ khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa cong cong, nhìn cô không chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!