Chương 11: Quý Nhân Xuất Hiện

Sau khi quay lại căn hộ ở Quốc Mậu, Ôn Lăng chỉ để lại một mảnh giấy nhắn rồi lặng lẽ dọn đi. Vì tạm thời chưa tìm được chỗ ở ổn định, cô đành dày mặt đến tìm Trình Dịch Ngôn.

Trình Dịch Ngôn không nói hai lời đã đồng ý cho cô ở nhờ, còn cùng cô ra siêu thị mua thêm đồ dùng sinh hoạt mới. Tất nhiên, cô ấy cũng tiện tay sắm kha khá cho mình. Người này đúng là một con nghiện mua sắm thứ thiệt.

Thấy cô ấy chỉ vừa dạo qua hai quầy hàng mà xe đẩy đã chất đầy đến mức không còn chỗ nhét, mí mắt Ôn Lăng cứ giật giật liên tục: "Tiết kiệm một chút được không? Với mức lương của hai đứa mình ấy mà…"

Trình Dịch Ngôn lương tháng chỉ hơn mười triệu một chút, thậm chí còn ít hơn cô. Dù vậy, cô cũng chẳng hơn bao nhiêu. Cả hai đều là những nhân viên văn phòng bình thường, nói trắng ra là mấy con ong chăm chỉ trong xã hội, làm việc cực nhọc, đồng lương ba cọc ba đồng.

Trình Dịch Ngôn làm thiết kế, phải giữ hình tượng và khí chất. Bình thường toàn vung tiền mua đồ hiệu để giữ thể diện, chi tiêu lớn đến mức cuối tháng chẳng còn lại đồng nào.

Ôn Lăng thỉnh thoảng cũng nhắc nhở, nhưng cô ấy chỉ cười hì hì rồi đáp: "Có rượu thì uống hôm nay đã, mai tính sau."

Mỗi người một cách sống, Ôn Lăng cũng không can thiệp thêm.

Trình Dịch Ngôn vừa lựa đồ, vừa hỏi: "Cãi nhau với bạn trai à?"

Ôn Lăng im lặng.

Thấy thế, Trình Dịch Ngôn cũng không gặng hỏi nữa.

Cô ấy biết Ôn Lăng có bạn trai làm giới tài chính, điều kiện không tệ, là người bản địa ở Bắc Kinh, nghe đâu còn giữ chức cao trong một công ty lớn nào đó. Chuyện này cô biết từ lâu rồi. Nhưng tính Ôn Lăng khá kín tiếng, lại chẳng bao giờ khoe khoang chuyện tình cảm lên mạng xã hội nên thông tin cô biết được cũng chẳng nhiều.

Nhìn tình hình hiện tại, tám chín phần là hai người đã cãi nhau rồi.

Trình Dịch Ngôn vỗ vỗ vai cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng."

"Ừm." Ôn Lăng ậm ừ, giọng nghèn nghẹn.

Trình Dịch Ngôn lại nói: "Thôi nào, đàn ông ấy mà, chẳng thiếu. Hết người này thì còn người khác. Cậu vừa xinh vừa giỏi, thiếu gì công tử nhà giàu theo đuổi? Việc gì phải buồn chứ, hả…"

Cô vừa nói vừa vỗ mạnh vai Ôn Lăng.

Ôn Lăng nghiến răng: "Cậu vỗ gấu à?"

Trình Dịch Ngôn cười phá lên: "Ý cậu là tớ khỏe như gấu, hay cậu tự nhận mình là gấu thế?"

"Biến đi…"

Hai người cười đùa, từ quầy hàng này nhảy sang quầy hàng khác. Nào ngờ lúc sà vào một góc hàng, vô tình va phải người đi ngang, khiến món đồ trên tay người đó rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bộp" giòn tan.

"Xin lỗi!" Ôn Lăng lập tức cúi người, vội vã nhặt giúp.

Một bàn tay thon dài nhanh hơn cô một bước, nhặt miếng xà phòng dưới đất lên. Ôn Lăng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phó Nam Kỳ đang nhìn xuống.

"Chủ tịch Phó?!!" Ôn Lăng ngạc nhiên thốt lên.

"Chào cô." Phó Nam Kỳ mỉm cười với cô, rồi đứng thẳng dậy.

Ôn Lăng cũng vội vàng đứng lên, có phần lúng túng vuốt lại mái tóc: "Sao anh lại ở đây ạ?"

"Mua đồ."

"...À." Cô bỗng thấy câu hỏi của mình ngốc kinh khủng… Đến siêu thị ngoài để mua đồ thì còn làm gì nữa?

Chỉ có điều... Cô vẫn cảm thấy hơi bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, người như anh, những chuyện lặt vặt kiểu này chẳng phải nên để trợ lý đi làm sao?

Không biết từ lúc nào, hình tượng của anh trong đầu cô bỗng trở nên gần gũi hơn một chút.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trình Dịch Ngôn ở bên cạnh đã nháy mắt ra hiệu liên tục: "Lăng Lăng, anh đẹp trai này tên gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!