Chương 10: Lựa chọn

Lần này, họ hẹn gặp nhau tại một phòng tập đấu kiếm.

Lúc vừa nhận được tin nhắn, Ôn Lăng còn tưởng mình hoa mắt, phải xác nhận đi xác nhận lại với Phó Bình. Sau khi chắc chắn không có gì nhầm lẫn, cô lại càng không đoán nổi người này đang nghĩ gì.

Để đề phòng bất trắc, buổi tối cô còn tranh thủ học thêm một chút kiến thức liên quan đến đấu kiếm. Tuy là học vội vào phút chót, nhưng cũng coi như giúp bản thân thêm phần tự tin.

Ai ngờ, sang ngày hôm sau, anh chẳng làm gì khác ngoài việc để cô ngồi bên cạnh xem anh đấu kiếm suốt cả buổi sáng. Ngược lại, người quan tâm đến cô lại là Phó Bình. Anh ấy còn chu đáo đưa cho cô một ly nước.

Cô cầm ly nước, ngồi yên một chỗ. Ban đầu đúng là rất chán, nhưng sau đó cô bắt đầu để ý thấy đủ kiểu người khác nhau lần lượt đến tìm anh. Mà xem ra, chẳng ai là người bình thường.

Cô bắt đầu thấy thú vị, chống cằm ngồi đó đoán thân phận họ qua lời nói và cử chỉ, quần áo và thái độ.

Đang mải suy nghĩ thì Phó Nam Kỳ kết thúc hiệp đấu, tháo mặt nạ, sải bước ra khỏi sân. Ôn Lăng hoàn hồn, vội vàng cầm ly nước đứng dậy: "Phó tổng."

Phó Nam Kỳ nhận lấy khăn lông Phó Bình đưa để lau mồ hôi, rồi quay sang hỏi cô: "Cô chờ lâu lắm rồi à?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Không lâu đâu ạ!"

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi xoay mặt đồng hồ lại đưa cho cô xem: "Từ 9 giờ sáng đến giờ, hơn tám tiếng. Vậy mà cô gọi là không lâu?"

Ôn Lăng không hiểu dụng ý của anh, có phần bối rối, cố giữ bình tĩnh: "Tôi biết đây là cách Phó tổng thử thách tôi. Tôi cũng học được khá nhiều điều."

Phó Nam Kỳ im lặng nhìn cô hồi lâu, khẽ cười. Tuy biết cô không nói thật, nhưng anh cũng không vạch trần: "Kiên nhẫn thì có đấy, nhưng những mặt khác vẫn còn thiếu."

Không để cô kịp suy nghĩ, anh quay người nói tiếp: "Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm."

Thấy anh đã đi xa, Ôn Lăng vội ôm đống tài liệu chạy theo.

**

Trời vừa tối, đèn đường đã rực sáng. Ánh sáng xuyên qua lớp kính trong suốt dưới chân, Ôn Lăng cúi đầu nhìn xuống trung tâm thành phố. Những tòa nhà san sát nhau, đường phố uốn lượn, từng chiếc xe nhiều màu sắc chạy vội vã như thể là những món đồ chơi tinh xảo đang chuyển động không ngừng.

Nhà hàng sân vườn này nằm ngay trung tâm khu CBD, tọa lạc trong tòa nhà cao nhất Bắc Kinh. Ngày thường khách khứa đông kín, nếu không phải giới thượng lưu hay người có máu mặt thì khó mà đặt được chỗ.

"Không thích ăn món Tây à?" Phó Nam Kỳ hỏi.

Ôn Lăng khẽ lắc đầu: "Tôi không kén ăn."

Im lặng một lúc, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Người đàn ông này đúng là kiểu "mặc gì cũng đẹp". Vai rộng, eo thon, đôi chân dài tỉ lệ hoàn hảo, thêm vào đó là khuôn mặt điển trai không góc chết. Dù mặc Âu phục hay đồ thường ngày đều khiến người ta không thể rời mắt. Ngũ quan anh rõ ràng, từng đường nét đều sắc sảo gọn gàng, khí chất nho nhã, phong thái điềm đạm tự nhiên. Thứ gọi là "khí chất công tử thế gia", tưởng chừng hư vô, vậy mà ở anh lại hiện lên sống động đến thế.

Dù trước đó hai bên từng có bất đồng trong đàm phán, nhưng thái độ nghiêm túc, nguyên tắc và cẩn trọng khi làm việc của anh vẫn khiến cô rất nể phục. Nghĩ kỹ lại, Ôn Lăng cũng thấy bản thân lúc đó còn quá non nớt, chuẩn bị chưa đủ kỹ.

May là kết quả cuối cùng vẫn ổn.

Anh đồng ý tiếp tục tiếp quản giai đoạn đầu sản phẩm H5, đồng thời sẽ tiếp tục rót vốn. Tuy nhiên, điều kiện cụ thể sẽ bàn lại với Trần Gia Thư.

Chắc là muốn bàn về việc phân chia tỷ lệ liên quan đến các hạng mục nghiên cứu, sản xuất và các khía cạnh khác của khu công nghiệp. Cô đoán, anh không mấy hứng thú với T2, nhưng lại đặc biệt để tâm đến lĩnh vực sản xuất thông minh và công nghệ điều khiển số.

Những chuyện đó không liên quan gì đến cô. Việc cô cần làm là tập trung hoàn thành phần việc của mình, miễn sao giữ được dự án này, không bị cắt giảm đầu tư là được.

Lẽ ra họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song không giao nhau. Nhưng hiện tại, vì lập trường, họ lại tạm thời đứng cùng một chiến tuyến.

Còn cô, đã không còn đường lui.

Dù là vì giữ thể diện, vì công sức của cả đội suốt mấy năm trời, hay vì tương lai của bản thân, cô cũng tuyệt đối không thể để Nhậm Diểu chiếm thế thượng phong. Nếu không, sau khi rời khỏi Hưng Vinh, cô cũng sẽ chẳng có tương lai tốt hơn.

Cô không cho phép mình dễ dàng nhận thua, càng không thể thua dưới tay Nhậm Diểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!