Chương 1: Vết rạn

Thời tiết ở Bắc Kinh đến tháng Mười Một đã bắt đầu chạm ngưỡng âm độ. Sau nhiều ngày trời u ám nặng nề, vùng ngoại thành cuối cùng cũng lác đác mưa bay.

Khi bước ra khỏi sân bay, đầu óc Ôn Lăng vẫn còn chút mơ hồ, lạc lõng.

Ba ngày trước, cô vừa từ Thượng Hải trở về. Bác sĩ điều trị chính của Ôn Bách Dương đã nói với cô: "Thật ra cô hiểu rõ mà, cậu ấy… Không còn chống chọi được bao lâu nữa."

Cô im lặng rất lâu, không trả lời, chỉ ngẩn người nhìn chậu cây xanh ở góc tường.

Cứ tưởng đến lúc ấy sẽ đau lòng đến nghẹt thở, vậy mà khi khoảnh khắc này thật sự đến, lòng cô lại bình tĩnh đến lạ. Thậm chí… Còn có một chút nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng xác nhận một kết cục đã biết trước.

Giống như một đáp án tồi tệ mà cô đã đoán được từ lâu, giờ đây chỉ là chính thức lật mở.

Mưa bắt đầu nặng hạt. Vừa bước ra khỏi ga, cô đã bị mưa làm ướt gần nửa người, vội vã lùi lại phía sau.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô vẫn gọi cho Phó Yến. Từ sau lần cãi nhau không vui, hai người đã hơn một tuần không liên lạc.

Chuyện bắt đầu từ lần cô vô tình nhắc đến bệnh tình của Ôn Bách Dương, anh ta chỉ hờ hững buông một câu: "Thật tiếc, còn trẻ như vậy…"

Ngữ điệu chẳng giống đang tiếc nuối cho một sinh mệnh sống sờ sờ sắp rời khỏi thế gian, mà cứ như đang thở dài: "Đóa hoa đẹp thế, sao lại héo nhanh đến vậy?"

Câu nói "niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng liên thông với nhau", được anh ta thể hiện triệt để.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút máy sột soạt lướt qua mặt giấy.

Phó Yến bật cười, giọng bình thản như thể vừa phê duyệt tài liệu vừa nói chuyện với cô: "Sao hôm nay lại nhớ ra gọi cho anh thế?"

Ôn Lăng khịt mũi một cái, có lẽ do gió lạnh ngoài đường khiến mũi cô hơi tắc. Cô giả vờ lơ đãng hỏi: "Còn chưa tan làm à?"

"Vừa mới được thăng chức, công việc cần bàn giao nhiều lắm." Anh ta giải thích,

"Mấy hôm nay hơi bận, anh không về chỗ Quốc Mậu đâu, em tự chăm sóc mình nhé."

"…Ừm." Hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng cô lại nuốt trọn vào lòng.

Cô vốn không thích bộc lộ tâm trạng tồi tệ trước mặt anh ta.

Có lẽ, sâu trong lòng cô cũng biết rõ… Dù cô có nói, anh ta cũng chẳng mấy để tâm. Cùng lắm chỉ là vài câu dỗ dành dịu dàng cho có lệ.

Ôn Lăng thấy đầu bắt đầu choáng váng, có vẻ đã phát sốt. Cô vừa định lên tiếng nũng nịu vài câu thì bên kia vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: "Tổng giám đốc Phó, anh có muốn ăn chút đồ lót dạ không?"

Đó là một giọng nói mang theo nụ cười, rất gần mic điện thoại, như hơi thở phả ngay bên tai anh.

Khoảng cách giữa họ lúc đó, có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, giọng nói kia hết sức thân mật. Tiếng "Tổng giám đốc Phó" cũng không giống cách gọi kính cẩn của cấp dưới thường ngày, mà là một kiểu… v* v*n ngọt ngào.

Ôn Lăng nhận ra ngay, đó là giọng của Nhậm Diểu.

Không hiểu sao trong lòng bỗng thấy bực bội, cô buông một câu: "Không nói nữa, em còn việc."

Rồi lập tức cúp máy.

Khi về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối.

Căn hộ trống trải, y như cô đoán, Phó Yến vẫn chưa về.

Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, Phó Yến thuê ở khu Quốc Mậu, mỗi tháng tiền thuê lên đến mấy chục triệu. Lần đầu tiên Ôn Lăng biết chuyện, cô suýt nữa nghẹn họng. Số tiền đó, chẳng thà tích góp mua một căn hộ nhỏ ở vành đai năm, vành đai sáu còn hơn.

Nhưng sau này cô mới hiểu, người ở tầng lớp như anh ta, cách nghĩ không giống cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!