Chương 9: (Vô Đề)

Đến tờ mờ sáng hắn mới vác mặt về nhà, dĩ nhiên hắn bị mẹ mắng cho một trận, bà hỏi hắn đã đi đâu thì hắn bảo chơi trễ quá nên đã ngủ lại nhà bạn, thật may là lời khai của hắn và cậu không quá khác nhau nếu không chuyện cậu nói dối đã bị lộ rồi. 

Khi đi học lại thì mặt đứa nào cũng ủ rũ, cậu thì lo sợ vì sắp phải biết điểm thi còn đám bạn của hắn thì rầu thúi ruột vì không biết nhà trường sẽ xử lí chuyện bọn chúng đi bar thế nào. Cả đám đứng gục đầu trong phòng giám thị, trước mặt là thầy giáo đang không ngừng mắng nhiếc. Mắng được một lúc thì thầy lại đòi mời phụ huynh khiến mặt đứa nào cũng xanh rờn. Tính ra ngày hôm đó đi là có tám người nhưng đến khi vào giám thị thì chỉ còn lại năm đứa, xem có bất công không chứ?

Trước kia thì hứa cùng làm anh em vào sinh ra tử, đến khi đụng chuyện thì lại biến mất tâm. 

Nhưng bọn nó nào có biết ở diễn biến khác cậu cũng khổ sở không kém, cậu chỉ mới vừa mừng vì trên trung bình hóa thì lại nhận được tin mình dưới trung bình lý, điểm anh càng tệ hại hơn, nhưng cảm xúc cũng vớt vác được vài phần khi biết điểm văn, nhưng đến khi giáo viên toán xuất hiện với xấp bài thi, cảm xúc cậu lần nữa lại tuột xuống âm trì địa ngục. Nói chung nguyên buổi sáng cậu bị điểm thi quay như chong chóng, cảm xúc lúc lên lúc xuống như đi tàu lượn vậy.

Cậu mệt mỏi gục mặt xuống bàn, thầm nghĩ chắc giờ này hắn đang vui lắm vì điểm của hắn chắc chắn là ổn rồi, học bá như hắn thì làm gì có chuyện dưới trung bình.

Và cậu nghĩ đúng rồi, Bible chính là ung dung đến nổi chẳng thể ung dung hơn, hắn ngồi trong lớp với vẻ mặt vô cùng bình ổn, chân còn nhịp nhịp trong phong thái vô cùng thoải mái. Đến nổi giáo viên bộ môn đọc điểm hắn còn chẳng thèm nghe, phát bài còn chẳng buồn liếc mắt xem thử, vì từng con điểm Bible đã tính được trước cả rồi. 

Mọi người thắc mắc còn Jeff thì sao? Đêm đó hắn cũng thành công ra khỏi đó mà không bị bắt lại nhưng hắn đâu ngờ ba hắn đã cài người theo dõi hắn. Đến khi về nhà trong tình trạng nửa say nửa tỉnh, chỉ mới mở cửa bước vào đã ăn ngay một cước đạp của ba mình khiến hắn lăn quay cả ra sân. Và đêm đó hắn bị ba dần cho một trận nhừ thân, đến hôm nay hắn chỉ mệt mỏi gục xuống bàn ngủ chứ cũng không nói chuyện tới ai. 

Giữa không gian lớp học yên tĩnh, bạn học ai nấy đều đang tập trung chép bài kể cả cậu, bỗng từ đâu rơi xuống đầu cậu một mẩu giấy nhỏ được vo tròn lại. Cậu bị động liền ngước lên xem ai là người quăng mẩu giấy đó xuống, không phát hiện được thủ phạm đành cúi xuống mở mảnh giấy ra xem thử. Bên trong viết nội dung rất đơn giản: "Ra chơi lên sân thượng, có chuyện cần nhờ". Cậu lật tới lật lui cũng không có ghi tên người gửi, đọc xong không kiêng nể liền ném mẩu giấy đó đi.

Cậu có chút khó chịu khi đọc xong, cách ăn nói của người viết hết sức bất lịch sự, cứ như là đang ra lệnh cho cậu vậy. Nhưng cậu vẫn sẽ lên sân thượng vì muốn biết người đó người đó là ai, muốn tìm cậu để làm gì? Build không sợ mình sẽ bị hẹn đánh vì cậu tự tin rằng trước giờ mình chưa từng xích mích với ai trong lớp. 

Người uy tính thì lúc nào cũng đúng hẹn, vừa có tiếng chuông cậu đã phi như bay lên sân thượng, lúc đến nơi trên đó còn chẳng có một bóng người, nghĩ rằng người kia có lẽ đến trễ nên cậu đứng hóng mát chờ một chút. Đang nhắm mắt tận hưởng làn gió mát thì phía sau cậu vang lên tiếng kéo cửa, khi quay lại thì cậu có hơi giật mình vì không nghĩ số người hẹn mình lại đông như vậy. Tiến tới chỗ cậu là năm cô gái, có ba người là cùng lớp với cậu còn hai người kia thì cậu không biết.

Đang đợi xem bọn họ tính làm gì tiếp theo thì một người bước tới đứng trước mặt cậu. 

- Tôi là Jan học cùng lớp với cậu, cậu nhớ chứ?

- Tôi biết!

Cậu bình ổn trả lời cô ta, câu nói đó của cậu rất bình thường nhưng không hiểu sao cô nàng lại cười lên một cái, cậu khó hiểu cau mày nhìn cô ta. Jan che miệng cố gắng kìm nén tiếng cười nói.

- Bình thường trong lớp cậu cứ lầm lầm lì lì như thằng khờ vậy, bọn tôi còn tưởng cậu thuộc dạng hòa nhập nên chẳng biết đến ai.

Sau câu nói đó cả đám bạn phía sau cô ta liền cười phá lên, cậu không biết đó là câu nói đùa hay nói thật nhưng thật sự nó vô cùng vô duyên và khiến cậu rất khó chịu, trong bụng thầm chửi một câu.

"Không có bốn nhỏ kia là tao quăng mày xuống rồi!"

Cười chán chê xong cô nàng tên Jan đó lại tiếp tục.

- Thấy chơi cùng Bible, phải không?

- Thì sao?

Cô ta không nói chỉ lấy từ trong túi ra một bức thư màu hồng đưa cho cậu rồi lại dở cái giọng sai khiến kia.

- Đưa nó cho Bible dùm, nói là lá thư này mắc tiền lắm, kêu cậu ta nhớ đọc đó!

Cậu cầm lấy lá thư với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bộ lá thư dát vàng hay gì mà mắc tiền? 

- Rồi lỡ đưa nó không đọc rồi sao?

Cậu là đang hỏi thật, cậu biết thằng bạn mình chảnh muốn chết, hắn đời nào lại đi đọc ba cái thư tình nhảm nhí này của con gái. Hỏi có vậy mà cả đám kia lại lần nữa cười rần lên.

"Sao hay cười quá!"

Cậu nghĩ bụng thôi, chứ câu đó mà nói ra thì người bị quăng xuống lầu chắc chắn là cậu. Một đứa con gái đứng phía sau dùng giọng chua loét nói.

- Cậu ta sao mà dám không đọc thư của tiểu thư Jan chứ? Nguyên trường này ai mà chẳng biết Jan là người giàu có thế nào. 

Build đưa ánh mắt phán xét nhìn bọn họ, cậu nghĩ Bible mà chấp nhận quen Jan thì chắc là cái nghiệp mà hắn phải trả rồi. Cố gắng rời khỏi sân thượng càng nhanh càng tốt, cậu không muốn ở thêm một phút nào với năm con vịt kia. Nếu giờ đi sang lớp hắn thì chắc chắn là sẽ không kịp nên cậu đành giữ lá thư này đến giờ ăn trưa rồi đưa vậy. Ngồi trong lớp mà cứ liên tục lạnh sống lưng, mỗi lần nhìn lên là lại bắt gặp ánh mắt đáng ghét của Jan, không hiểu cô ta mắc cái chứng gì mà cứ nhìn cậu suốt. 

Ngay khi giáo viên vừa bước ra Build liền vội vã dọn tập vở rồi đi ra ngoài, khi đi ngang bàn của Jan cậu còn cố tình nói một câu để dằn mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!