Chương 40: (Vô Đề)

Con ngươi bị mở to, ánh đèn pin y tế chiếu thẳng vào mắt cậu. Sau khi kiểm tra tổng quát và hỏi vài câu hỏi thì bác sĩ chỉ dặn dò mẹ cậu vài điều rồi sau đó rời đi. Lúc tỉnh dậy vào giữa đêm cậu đã biết bản thân đang nằm ở bệnh viện, chân phải thì bị bó bột, cậu cũng nhớ được vì sao mình lại ở đây. Lúc đó cậu cũng rất muốn gọi mẹ để báo cho bà biết rằng cậu đã tỉnh nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu tối om, cậu còn chẳng biết là mẹ mình có ở đó hay không, nên đành nhắm mắt ngủ tiếp chờ đến sáng mai. 

Lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy cơ thể cũng bình thường, trừ một số chỗ bị băng bó gây khó chịu ra thì ngoài ra cậu không cảm thấy đau mấy. Cứ tưởng là bản thân chỉ bị xây xát vài chỗ và không có gì đáng quan ngại nhưng đến khi mẹ cậu kể lại cậu mới biết mình và ba đã trải qua một trận thập tử nhất sinh, tính đến nay cậu đã hôn mê hơn một tuần rồi.

- Cái cậu tên Vegas thật sự rất tốt, hôm vụ việc xảy ra cậu ấy là người đã hiến máu cho con. Thật sự mẹ không biết mang ơn cậu ấy làm sao cho hết, đợi khi nào con khỏi hẳn chúng ta sẽ mời cậu ấy đến nhà ăn cơm. À phải, nếu con tỉnh dậy sớm một chút là sẽ được gặp Bible rồi. Nó lo cho con lắm, chiều nào nó cũng vào đây phụ mẹ chăm con, nếu đến ngày nghỉ nó sẵn sàng ở cả ngày trong bệnh viện. Ngày nào nó cũng ở bên giường bệnh nói chuyện cùng con, mong con sẽ tỉnh lại.

Mẹ vẫn chưa dám báo cho nó biết là con đã tỉnh lại, nếu không nó sẽ bỏ học mà chạy vào đây mất...

Build mơ màng ngồi đó nghe mẹ kể về những chuyện xảy ra lúc cậu mất đi ý thức, bà kể rất nhiều chuyện, nhắc đến rất nhiều người, nhưng cậu chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy bà nhắc đến một người. Đôi lúc cậu có liếc mắt sang giường bên cạnh nhưng bà tuyệt nhiên không nói gì về tình trạng của người nằm bên đó cho cậu nghe.

- Còn ba thì sao ạ?

Đang say sưa kể thì bà bị câu hỏi này của cậu cắt ngang, người mẹ có hơi khựng lại giây lát. Bà không dám nhắc đến ông ấy vì bà sợ cậu sẽ kích động khi nhớ lại. Bản thân bà khi nghe qua đoạn ghi âm của camera hành trình còn ám ảnh, huống hồ gì cậu là người trực tiếp trải qua vụ việc đó. 

- Ba con... ba con ông ấy tỉnh lại từ trước rồi nhưng... tình trạng sức khỏe của ông ấy không được ổn cho lắm.

Mặt Build lập tức biến sắc khi nghe bà nói vậy, cậu kích động đến mức bật dậy.

- Ba bị làm sao ạ?

- Ấy ấy con đừng cử động mạnh, ông ấy không sao. Ngoan, mau nằm xuống đi, để ảnh hưởng đến vết thương sẽ không tốt.

Hơi thở Build lúc này có chút dồn dập, không hiểu sao mắt cậu lại cay xè muốn khóc. Nhìn sang giường bệnh bên cạnh, cậu thấy ba mình vẫn nằm đó bất động, cậu nghĩ có khi nào mẹ lừa mình, thật ra ông vẫn chưa tỉnh lại và tình trạng ông đang rất tệ? Nghĩ vậy Build liền vùng vằn muốn bước xuống giường, cậu muốn đến gần để xem tình trạng thật sự của ông.

- Build à con làm gì vậy? Con không thể cử động nhiều được đâu.

- Con muốn qua đó xem thử ba con thế nào. Con nhớ trước lúc con bất tỉnh, con đã thấy đầu ba chảy rất nhiều máu. Con phải tận mắt xem ông ấy có làm sao không.

Cậu chỉ mới xoay nhẹ người cái chân bó bột liền nhói lên một đợt đau điếng, đến mức cậu nhắm cả mắt lại mà hít sâu một hơi, bàn tay bị kim truyền nước đâm vào cũng bắt đầu truyền đến từng trận đau nhẹ. Mẹ cậu thấy cảnh này liền xót con vô cùng, dù đã cố giấu nhưng rồi bà cũng phải nói ra.

- Ba con ông ấy được chẩn đoán là sẽ phải sống đời sống thực vật suốt phần đời còn lại.

Giọng nói của bà cũng lạc đi theo câu nói, dù sự thật có đau đớn nhưng rồi cũng phải học cách chấp nhận. Mắt Build dại đi, con ngươi run run long lanh nước, câu như người kề với cõi chết khi biết bao kỉ niệm tươi đẹp trước đây cùng với ba lũ lượt ùa về trong tâm trí. Build gục đầu xuống khóc lên nấc nỡ, vừa khóc vừa trách bản thân mình.

- Nếu đêm đó... con để yên cho ba lái xe, nếu con không chống cự thì ba đã không ra nông nỗi này. Tất cả là tại con hết, tại con nên ba mới phải sống khổ sở như vậy. Người đáng bị như vậy là con mới đúng... 

Build gào lên mất bình tĩnh, mẹ cậu thấy vậy liền lao tới ôm cậu vào lòng, bà vừa xoa đầu vừa dùng lời nói để trấn an. Nước mắt bà thấm đẫm lưng áo bệnh nhân của cậu.

- Không phải do Build, Build không làm gì sai hết. Là do ông ấy, tất cả đều do ông ấy. Build là bé ngoan, Build không có sai.

Giờ mới thấy Build giống mẹ đến mức nào, cậu không chỉ thừa hưởng nét đẹp của mẹ mà ngay cả tính cách, tâm tư, tình cảm cũng đều giống nốt. Cả hai đều yêu sâu đậm một người, đều phải đau khổ vì một người, và hơn hết là luôn dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm của người đó dù cho trái tim đang vỡ thành từng mảnh, thân xác bị tổn thương đến mức đau đớn quằn quại.

Tất cả những sự chịu đựng đó đều là vì hai chử "tình yêu". 

2

- Trời ơi, Build ơi, tôi nhớ cậu quá đi!

Fox vừa đẩy cửa vào cậu ta đã lập tức lao tới ôm chằm lấy cậu, theo sau còn có Vegas và Bible. Hắn vừa nhìn thấy cậu đã khẩn trương đến mức muốn chạy đến ôm lấy nhưng ai ngờ lại bị con cáo kia hớt tay trên. 

- Build à, mẹ em đâu rồi. 

- À bà ấy về nhà lấy chút đồ dùng cá nhân cho em, lát sẽ quay lại.

Vegas đi đến đặt lên bàn một túi trái cây, anh lấy ra vài quả rồi mang đến bồn rửa, lúc quay lại mới phát hiện từ nãy đến giờ Bible chỉ đứng yên một chỗ trân trân nhìn cậu chứ chẳng hề tiến lại nói chuyện. Anh lấy làm lạ hỏi.

- Bị sao vậy? Chẳng phải là rất nhớ sao? Mau lại đó nói chuyện với em ấy đi!

Anh huých vai hắn, Bible nghe vậy liền bừng tỉnh tiến tới bên cạnh giường cậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!