Chương 32: (Vô Đề)

Mile ngồi uy nghiêm trên sofa, ánh mắt tức giận đến mức bừng ra lửa nóng. Gân máu đều đã nổi lên cả, lúc này anh thật muốn đánh người nhưng khi nhìn đứa nhỏ trước mặt, anh lại phải miễn cưỡng kiềm chế. 

- Cậu cho con nói ba câu để giải thích, vượt quá ba câu con liền sẽ bị phạt. 

Đứa nhỏ đã quen với sự bá đạo này của cậu mình. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng gom chuyện từ sáng tới giờ kể lại cho ông cậu khó chịu của mình trong vỏn vẹn ba câu.

- Con thừa nhận con trốn học. 

Nói xong còn lén ngước lên để kiểm tra sắc mặt cậu mình. 

- Con còn bị người ta đánh...

- Ai đánh?

Còn chưa nói đến câu thứ ba anh đã không giữ được bình tĩnh lớn tiếng gặng hỏi. Đứa nhỏ này trốn học có khiến anh giận thật, nhưng khi nghe rằng cậu bị người khác hành hung anh liền không khỏi lo lắng, kích động. Barcode rất muốn nói "Không biết" để trả lời câu hỏi của anh nhưng cậu lại nghĩ đến việc mình chỉ có ba câu để nói, cậu không muốn lãng phí câu nói cuối cùng cho một câu trả lời vô nghĩa. Vì thế, Barcode làm ngơ câu hỏi kia tiếp tục kể.

- Jeff cứu con và anh ấy đưa con về nhà để kiểm tra vết thương.

- Cậu hỏi con bị ai đánh?

- Cậu chỉ cho con nói ba câu. 

Lúc này Mile đột nhiên nổi giận đùng đùng, anh đứng phắt dậy quát cậu.

- SAO CON TOÀN NGHE LỜI NHỮNG CHUYỆN KHÔNG ĐÂU VẬY? LÚC CẬU BẢO CON NGOAN NGOÃN Ở YÊN TRONG NHÀ SAO KHÔNG THẤY CON TUÂN THEO NHƯ VẬY. LẠI CÒN NÓI CẬU CHỈ CHO CON NÓI CÓ BA CÂU, CÂU CON VỪA CÃI LẠI CHẲNG PHẢI LÀ CÂU THỨ TƯ SAO?

Lúc anh mắng thì cậu chỉ biết đứng rụt cổ hứng lấy. Barcode cũng đã từng nhiều lần bị anh mắng như vậy nhưng sau đó rất nhanh anh liền sẽ dịu dàng lại ngay.

Khi nghe tiếng quát đã ngưng lại, cậu mới dùng giọng nhỏ xíu nói.

- Vậy sao cậu không hỏi con có sao không?

Câu nói này khiến anh hơi thức tỉnh, đúng là anh chỉ chăm chăm vào việc muốn xử lý thủ phạm làm cậu bị thương chứ không hề hỏi cậu có làm sao không. Mile thừa nhận, lúc này là anh sai. Mau giận cũng mau nguôi, cơ mặt anh bắt đầu giãn ra, anh lại chuyển về giọng nhẹ nhàng.

- Vậy con có sao không? Lên phòng để kiểm tra vết thương nào.

Như bao đứa trẻ khác, Barcode khi thấy người lớn đã bắt đầu hạ giọng với mình cậu liền tỏ ra giận lẫy để mong có được sự chiều chuộng.

- Việc đó anh Jeff làm rồi.

Nói xong liền vùng vằng bỏ lên tầng, dù Mile có gọi với theo cậu cũng nhất quyết không quay đầu lại. Đứa trẻ này chỉ ngoan với người ngoài còn đối với cậu nó thì luôn ương bướng như vậy.

Barcode vào phòng sau đó đóng sầm cửa lại, còn không quên khóa cả chốt cửa. Từ nãy đến giờ đứng trước mặt Mile nên cậu cố gắng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc chứ thật ra trong lòng cậu đang không ngừng phấp phỏng, lo lắng cho một người. Barcode gấp gáp lấy điện thoại, nhập một dòng tin nhắn gửi ngay cho người đó.

Barcode: anh Jeff, anh sao rồi ạ?

Trong lúc chờ đợi người kia trả lời cậu không khỏi sợ hãi mà không ngừng cắn cắn môi.

1 phút.

2 phút.

5 phút.

1 tiếng.

Barcode càng chờ càng thấy vô vọng, trong suốt thời gian đó cậu không khỏi có những suy nghĩ đáng sợ.

"Có khi nào Jeff bị ba ảnh đánh chết luôn không!?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!