Thật không ngờ là Jeff lại đưa Barcode về nhà hắn, ban đầu cậu còn hoang mang nhưng sau đó lại cảm thấy thích thú, đây là lần đầu cậu rời khỏi trường khi vẫn còn đang trong giờ học, cái cảm giác vừa lo sợ vừa hưng phấn này kích thích vô cùng.
Chiếc xe thể thao màu đen dừng ngay trước căn biệt thự biệt thự. Người chở hắn và cậu về là bạn hắn, khi vừa ra khỏi trường cậu nghe hắn nói chuyện điện thoại nói gì mà: "Hủy kèo", xong chiếc xe này xuất hiện đưa hắn và cậu đến đây.
- Jeff vậy mà lại vì trai bỏ bạn, tôi buồn bạn quá bạn ơi.
1
Hắn nhăn trán, không kiêng nể lên tiếng đuổi thẳng.
- Xong việc thì cút!
Cậu bạn kia hình như bị mắng riết thành quen nên không một chút giận dỗi, còn cười lên một tiếng. Trước khi đi cậu ta còn để lại một câu khiến Barcode nghe xong đỏ hết cả mặt.
- Tạm biệt bạn, úm nhau vui vẻ.
Jeff hận không thể bóp chết tên này, hắn nghiến răng sau đó liền quay sang giải thích với cậu.
- Nó nói bừa thôi, em đừng nghĩ nhiều.
Barcode ngượng đến mức không dám ngẩn đầu, cậu cố tỏ ra ngây thơ nói.
- Em còn nhỏ, em chưa hiểu gì hết.
Sắc mặt Barcode lần nữa biến đổi, chỗ bụng bị đánh lúc nãy lại nhói lên. Cậu đưa tay ôm lấy bụng đau đớn nhăn mặt, Jeff thấy vậy liền nhanh chóng đưa cậu vào trong.
Quản gia vừa thấy cậu chủ mình cùng với một nam sinh lạ hoắc bước vào ông liền sợ xanh mặt, ông gấp rút chạy tới nói.
- Cậu Jeff, sao giờ này cậu lại về đây? Cậu phải ở trường chứ.
- Đừng có hỏi nhiều, cũng không được báo chuyện này cho ba tôi. Nếu ông dám hé răng nửa lời, thì ông sẽ mệt đó.
Jeff mặc kệ ông ta, đỡ Barcode một mạch lướt qua đi lên phòng. Quản gia phía sau vẫn không ngừng lo lắng, tất nhiên ông sẽ không báo cho ba hắn về việc này vì ông biết hắn sẽ phải chịu những hình phạt thế nào. Nhưng thật khó cho lão già này quá, ông ta muốn giấu cũng không được.
Jeff đưa Barcode vào thẳng phòng mình, đặt cậu xuống giường một cách nhẹ nhàng. Cậu cũng thừa biết là Jeff làm vậy hắn sẽ không yên với ba hắn, cậu bé hiểu chuyện hỏi han.
- Anh làm vậy sẽ không sao chứ ạ?
Jeff đang lục lọi gì đó ở tủ đối diện, hắn không quay đầu lại nhưng miệng vẫn trả lời cậu.
- Ông ta đi công tác rồi còn lâu lắm mới về vì thế anh mới dám đưa em về đây.
Thì ra là hắn đang tìm thuốc bôi vết thương cho cậu. Jeff gom một đống lọ thuốc cùng bông gòn bước đến gần cậu. Đặt tất cả xuống rồi yêu cầu.
- Em... cởi áo được không?
Câu hỏi vô tri, tất nhiên là cậu cởi được nhưng vấn đề là cậu có dám cởi trước mặt hắn hay không. Barcode ngại ngùng từ từ đưa tay tháo từng chiếc nút một. Da thịt trắng nõn của cậu cũng vì thế mà dần lộ ra, Jeff nhìn cảnh này đến đơ cả mặt, không nhịn được còn nuốt một ngụm nước bọt.
1
- Xong rồi ạ.
Giọng nói trong trẻo đưa hắn về lại với thực tại, Jeff bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình. Giữa bụng cậu có một vết bầm lớn, hai bên cánh tay và bắp tay cũng có. Càng nhìn Jeff càng hận không thể băm lũ kia ra thành trăm mảnh. Hắn kiềm lại sự điên tiết, cố gắng nhẹ tay bôi thuốc cho đứa nhỏ, mỗi khi cậu than đâu hắn liền dừng tay ngước lên kiểm tra sắc mặt cậu.
- Bị thương như này em biết phải nói với cậu sao đây?
- May là vết thương không quá nặng với lại nó đều nằm ở vị trí có thể che đi được, em mặc áo kín một chút cậu em sẽ không thấy. Mấy ngày tới nó sẽ khá nhói nhưng sẽ không sao đâu, bôi thuốc thường xuyên vết bầm sẽ tan thôi.
Dặn dò đủ kiểu sau đó cả hai im một khoảng ngắn. Trong lúc này Jeff lại nhớ đến trước đó mình đã có những lời không hay với cậu, hắn áy náy nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!