Barcode tức giận bỏ vào trường, Jeff thấy biểu tình không mấy vui vẻ này của cậu liền đuổi theo. Hắn bạo dạng nắm lấy cổ tay cậu níu lại.
- Barcode chờ anh đã!
Barcode quay lại với khuôn mặt cau có, cậu lúc này không còn giống cậu bé hiền lành hôm giúp hắn nữa, giờ trông cậu thật bướng bỉnh và khó chiều. Barcode sưng sỉa.
- Cảm ơn vì lúc nãy đã giúp em. Giờ em không cần anh nữa, anh cũng đừng có nghe theo lời của cậu em mà bám riết lấy em như vậy.
Sở dĩ Barcode tỏ thái độ này với hắn là vì cậu nghĩ Mile đã giao nhiệm vụ cho hắn là phải giám sát cậu. Ở nhà cậu đã luôn bị theo dõi từng nhất cử nhất động giờ vào trường cũng không được tự do. Điều này khiến cậu vô cùng bất mãn. Nhưng Barcode hiểu lầm hắn mất rồi, hắn chỉ là đang cố gắng kết thân với cậu chứ chẳng hề có ý đồ gì khác.
Jeff gấp gáp thanh minh.
- Cậu em không sai khiến anh làm gì cả Barcode. Ông chú đó chỉ nhờ anh bảo vệ em thôi.
Jeff cố gắng kiềm chế cảm xúc giải thích cho cậu hiểu nhưng dường như cuộc sống tù túng đã khiến Barcode chán ghét đến ám ảnh. Nên dù Mile chỉ yêu cầu Jeff bảo vệ cậu, cậu cũng thấy khó chịu.
- Em không cần ai bảo vệ hết. Nếu anh vẫn còn tiếp tục đi theo em hay gọi cho cậu em nói này nọ. Em sẽ ghét cả anh luôn!
Barcode vùng vằng quay đầu muốn chạy nhưng Jeff vẫn khư khư giữ lấy. Cậu quay lại trợn mắt nhìn hắn, cố gắng tháo bàn tay cứng ngắt kia ra. Bàn tay đang nắm cổ tay cậu trông rất nhẹ nhàng, thậm chí nó còn không làm cậu đau nhưng không hiểu sao gỡ mãi mà không được.
Jeff không nói gì, hắn chỉ từ từ đưa lên tờ giấy lúc nãy Mile đưa cho hắn. Không do dự vò nát rồi ném vào thùng rác cạnh đó. Jeff làm vậy Barcode cũng thấy bất ngờ, lúc này cậu mới dần ngoan ngoan lại đứng im nghe hắn nói.
- Bản thân anh cũng là người không thích phải làm theo bất kì ai hay là bị ai làm chủ cuộc đời mình. Anh không hề có ý định sẽ báo cáo điều gì cho cậu em. Anh chỉ muốn kết bạn với Barcode, hôm em giúp anh đã khiến anh rất cảm kích, anh đã nghĩ chúng ta có thể làm bạn.
Jeff dùng ánh mắt long lanh để nói với cậu, ánh mắt mà hắn sẽ không dùng để nhìn bất kì ai. Barcode có vẻ đã dần hiểu được tâm ý của hắn, cậu không chống trả hay nói năng cọc cằn nữa. Giờ mới là cậu bé tốt bụng của hôm nào. Barcode cúi đầu, miệng hơi chu ra lầm bầm nói.
- Em có gì tốt để anh muốn kết bạn chứ?
Barcode là người đầu tiên khiến Jeff phải hạ mình chủ động đến kết bạn. Dù bản thân hắn cũng chả ưa gì cái thói thiếu gia, tiểu thư của đám con nhà giàu, nhưng phải nói thật hắn cũng có nhiễm chút ít cái thói đó. Trước giờ Jeff luôn đặt bản thân hắn lên trên hết, trừ khi kẻ khác chủ động đến kết thân với hắn chứ hắn chả bao giờ muốn làm bạn với ai. Bible cũng là một trong số đó, nếu năm đó Bible không chủ động tới bắt chuyện với hắn thì đến giờ bản mặt Bible hắn cũng không nhìn.
1
Barcode mím môi, cậu không biết mình có nên làm bạn với hắn không. Barcode từ nhỏ đã không có bạn, và cậu cũng không muốn có bạn. Đối với cậu bất kể một tình cảm đặt biệt nào với người ngoài cũng sẽ chẳng bao giờ bền lâu, chẳng có ai đáng để tin tưởng cả. Giống như cách ba cậu đã bỏ mẹ cậu khi biết bà ấy có thai...
Jeff không biết đứa nhỏ trước mặt mình đang nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm không được vui vẻ của cậu, hắn đoán có lẽ cậu không muốn làm bạn với hắn. Hít một hơi thật sâu, hắn tiếc nuối nói.
- Nếu em không muốn thì thôi vậy. Anh hiểu được những người như Barcode thì cần sự tự do như thế nào, anh đồng cảm với em.
Barcode áy náy không biết đáp lại thế nào, cậu đưa mắt to tròn lên nhìn anh. Jeff chỉ cười và nói.
- Sắp vào tiết rồi em mau về lớp đi.
Barcode vẫn muốn giải thích với Jeff điều gì đó nhưng cậu lại chẳng biết phải nói gì. Cậu đành ngậm ngùi quay đi với một chút tiếc nuối và cảm xúc khó tả. Jeff đứng lại trông theo bóng lưng cậu bé, hắn chưa biết cậu đã phải trải qua những gì nhưng hắn nghĩ ít nhiều cậu bé này cũng giống hắn. Chỉ khác là cậu còn có một người cậu luôn yêu thương che chở, còn hắn... chỉ có một mình thôi.
Trải qua hai tiết học mệt mỏi, cuối cùng Build cũng được nghỉ giải lao. Build đứng lên vươn vai vài cái, nhìn sang bên cạnh thấy Fox đang nằm lên bàn ngủ rất ngon nên cậu cũng không muốn đánh thức. Build rời khỏi lớp đến nhà vệ sinh một mình, mục đích của cậu là để rửa mặt và còn để tránh một số âm binh chướng khí khiến cậu đau mắt mỗi khi thấy mặt.
1
Dòng nước lạnh khiến Build tỉnh tao hơn đôi chút, nhìn vào gương mà cậu có hơi giật mình. Trước giờ cậu không phải là người hay để ý vẻ bề ngoài cho lắm, dù mặt có nổi hai ba cục mụn cũng chẳng nhầm nhò gì với cậu. Nhưng lúc này không hiểu sao cậu lại thấy mình xấu đến vậy, môi thì khô khốc nứt nẻ, mắt thì đã thâm đi từ lúc nào, hai má cũng hõm sâu vào. Cậu không ngờ chỉ vài đêm mất ngủ cậu đã trở nên tiều tụy như vậy.
Không muốn tiếp tục nhìn vào bộ dạng thảm thương này của bản thân, cậu vẫy tay cho ráo nước rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Trên đường về lớp, Build không khỏi lo lắng rằng mình sẽ gặp Bible. Từ bao giờ mà cậu lại sợ hắn đến vậy? Chỉ nghĩ tới thôi đã khiến lông tơ cậu dựng hết lên. Chuyện đêm qua vẫn luôn hiện diện trong đầu cậu, nó khiến cậu ám ảnh, nghĩ tới là tay chân lại run rẫy...
Build bần thần đi trên hành lang, cảm giác đôi chân chỉ đang đi theo bản năng chứ chẳng còn điều khiển được nữa. Đột nhiên phía trước cậu tối sầm lại, đầu óc thì quay cuồng, khó thở,... Trong chốc lát cả cơ thể Build vô lực ngã nhào về trước.
Nhưng bên má lại chạm vào một nơi mềm mại, nó không cứng như nền đất, nó ấm áp và gợi cho cậu cảm giác thoải mái. Cơn choáng nhanh đến cũng nhanh đi, cậu nhanh chóng lấy lại ý thức, thị lực cũng dần dần trở lại, bên tai cậu vẫn nghe có tiếng người gọi "Build! Build!". Tiếng gấp gáp pha chút lo lắng. Cậu cố giương mắt lên nhìn người đó, gương mặt hiền hòa dần hiện trong đôi mắt.
- Vegas.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!