Chương 14: (Vô Đề)

Đêm qua cậu chẳng ngủ được mấy đã vậy trời vừa tờ mờ sáng cậu đã vội rời khỏi giường. Sau khi vệ sinh cá nhân bằng đồ mà nữ hầu chuẩn bị, cậu rời phòng và bắt đầu đi xuống nhà. Nữ hầu thấy cậu xuống thì vô cùng bất ngờ, vội chạy lại hỏi han.

- Ấy, sao cậu không ngủ tiếp? Vẫn còn sớm, thiếu gia vẫn chưa dậy đâu, lát mới chở cậu về được.

Cậu cười đáp lại cô ấy.

- Nói với anh ấy là không cần đâu ạ, em tự về được.

Nữ hầu chặc lưỡi.

- Bình thường tài xế chở tôi từ đây ra chợ cũng mất nửa tiếng, cậu tính tự về kiểu gì?

- Trên đường đến đây em có thấy một trạm xe buýt. Trong túi em vẫn còn một ít tiền lẻ.

Nữ hậu khuyên mãi cậu cũng không nghe nên đành để cậu tự sinh tự diệt. Nhưng cô gái này lại là người tốt bụng, không khuyên được chuyện này cũng muốn giúp được chuyện khác.

- Vậy tôi nấu gì đó cho cậu ăn, cậu ăn xong đi liền cũng không muộn.

Build lại lắc đầu từ chối.

- Thôi không cần đâu ạ, em về nhà ăn sau cũng được.

Nữ hầu thở dài.

- Cậu khó thật đó, vậy để tôi ra mở cửa cho cậu.

Tính rời đi thì đột nhiên cậu sực nhớ ra một chuyện, vội kêu nữ hầu kia lại.

- Chị có dây sạc không ạ?

Ngồi trên xe buýt, cậu mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm về một điểm, ở bọng mắt đã nổi lên hai vết hằn đen mờ. Cậu giờ đây thấy vô cùng khó xử, không biết khi về nên đối mặt với hắn thế nào. Khi mượn dây sạc của nữ hầu kia cậu mới biết hắn đã nhắn tin kêu cậu về lúc ba giờ sáng. Nhìn tin nhắn mà cậu lại thấy buồn cười, vài tiếng mà hắn nói chính là tới ba giờ sáng. Cậu cảm thấy mình không khác gì thú cưng tùy hắn sai khiến.

Hắn nói ra ngoài liền phải ra ngoài đến khi nào hắn cho vào mới được vào. Nhưng Build thật sự không hiểu, ngay lúc hắn đối xử với cậu tệ nhất thì cậu lại đối hắn có cảm xúc kì lạ kia. Nghĩ đến cậu lại thấy sợ, nắm chặt tay để ngăn dòng cảm xúc đó, tự dặn lòng là từ nay không được nghĩ về chuyện đó nữa.

Khi về đến nhà cậu đã thật sự vô cùng kiệt sức, mở điện thoại chỉ mới sạc được một ít pin lên kiểm tra thì thấy đã hơn bảy giờ. Đứng trước cửa nhà hắn, cậu cứ chần chừ mãi không thôi, hít một hơi thật sâu thu hết can đảm mới bấm chuông cửa. Trong lúc đứng chờ cậu tưởng tượng mình nên dùng bộ mặt gì để nhìn hắn. Hay là nở một nụ cười thật tươi rồi bước vào nhà như không có chuyện gì. Nhưng tiên đoán của Build chẳng bao giờ là đúng cả.

Đang lúc chuẩn bị tin thần để trưng ra nụ cười thì gương mặt sau cửa xuất hiện khiến tâm trạng cậu tuột xuống còn con số âm. Hắn mặt mày quạo hầm hầm trông vô cùng khó chịu. Build không biết nên giải thích thế nào cứ đứng trân ra đó. Bible không nhịn được một phát kéo cậu vào trong khóa cửa lại, một mạch lôi cậu lên phòng. Không để cậu lên tiếng trước hắn lớn giọng quát.

- MÀY ĐI ĐÂU?

Tròng mắt cậu run run, hắn là người đuổi cậu đi mà giờ lại quay sang nổi điên với cậu. Bible tức đến nổi thở phì phì, lòng ngực phập phồng lên xuống liên tục, tay cũng nắm lại thành nắm đấm. Build nhìn bộ dạng này của hắn thì thật sự rất chán nản và không muốn nói gì thêm. Tại sao cậu phải giải thích với hắn trong khi cậu chẳng làm gì sai? Giọng Bible lúc này nhẹ hơn trước nhưng lại gằn từng chữ.

- Mày có biết? Nguyên một đêm tao lo cho mày, sợ mày ngoài kia có chuyện gì. Vậy mà một tin nhắn mày cũng không nhắn về. Tao nhắn tin mày cũng không trả lời...

1

Nghe đến đây Build không nhịn được bật cười, cậu ôm bụng cười ra cả tiếng, cười đến cả người run run. Hắn nhìn điệu bộ trêu ngươi này của cậu thì càng thêm tức giận, một lần nữa quát lớn.

- MÀY CƯỜI CÁI MẸ GÌ?

Build cười đến hả hê sau đó ngưng lại dùng gương mặt không cảm xúc đối hắn đáp.

- Mày không thấy cảnh này quen sao Ble? Vậy là mày đã biết được cảm giác của tao khi thức đợi mày đi chơi cùng con Parm rồi đó.

Hắn nghe cậu nhắc lại thì giật mình, quả thật ngày hôm đó cậu cũng nói cậu đợi hắn và lo lắng thế nào.

- Nhưng chuyện này đã qua lâu rồi, tao không ngờ con người mày lại thù dai như vậy. Chỉ vì ngày hôm đó tao để mày đợi, nên hôm nay mày muốn trả đũa tao sao?

1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!