Ra khỏi cửa Giang Thần bắt taxi rồi đưa tôi vào trong, tôi còn chưa ngồi vững được anh đã chen lấn ép đến, xém chút tôi đập vào cửa cổ. Xe đi được năm phút, cuối cùng tôi không nhịn được liền hỏi một câu mà tôi nhịn cả tối nay:
"Tối nay anh sao thế?"
"Không có gì, mệt quá mà thôi."
Anh từ từ nhắm hai mắt nói.
Tôi đang muốn nói điều gì nữa, thì điện thoại di động vang lên:
"Xin chào, đại sư huynh hả."
"Hai người không sao chứ? Có phải là do anh vừa mới đùa cợt. Giang Thần không giận chứ?"
Thực sự tôi không thích anh nói chuyện bằng giọng điệu này, nó được gọi là "Không nên." Lời nói của anh uyển chuyển ám hiệu nếu như Giang Thần tức giận thì anh quá hẹp hòi, và xem như bênh người thân không cần người có đạo lí trung thực ủng hộ, kể cả khi tôi nghĩ rằng Giang Thần làm vậy cũng không hợp tình hợp lí, và tôi không nên lải nhải với người ngoài.
Nhưng tôi vẫn rất khách khí trả lời anh:
"Không có, chỉ là gần đây anh ấy bận việc, hơi mệt mà thôi."
Bạn nhìn thấy đây chính là sự trưởng thành, luôn luôn khó tránh khỏi nghi ngờ về lịch sự.
Anh nói: "Vậy là tốt rồi, hôm nào anh mời hai người đi ăn cơm nha."
"Vâng ạ."
Tôi cúp điện thoại xong nhưng không nhớ ra được từ đầu tôi muốn nói với Giang Thần cái gì, đành phải nhìn anh hai tay bắt chéo trược ngực như đang có điều gì suy nghĩ.
"Em đừng có tiếp xúc nhiều quá với Đại sư huynh."
Anh đột nhiên mở mắt ra nói.
Tôi không lên tiếng, nhưng trong lòng không nhịn được phản bác kiểu này là do ghen quá mức.
Anh thấy tôi không để ý tới anh, duỗi tay chọc vào cánh tay tôi:
"Em có nghe không?"
Tôi quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, dự định là sẽ yên lặng để tỏ vẻ tôi phản đối với yêu cầu vô lý của anh. Chỉ là tôi không ngờ yên lặng cả đoạn đường, xe đến thẳng dưới lầu nhà tôi, Giang Thần một câu cũng không nói, thậm chí còn không xuống xe. Thế là tôi xuống xe, giận dữ đập cửa, đổi lại tài xế taxi lại nguyền rủa tôi hai câu, tôi nổi giận đùng đùng lên lầu.
Lên lầu tôi càng nghĩ càng giận, quyết định "đại nghịch bất đạo" gọi điện thoại tìm Giang Thần cãi nhau, điện thoại vừa nhận tôi bắt đầu một trận sốt sắng la:
"Giang Thần, anh không thể đối xử với em bằng thái độ này, em là bạn gái của anh, anh phải dịu dàng và yêu thương em." (Chú thích: Đại nghịch bất đạo: tội ác to lớn)
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, lúc sau mới nói:
"Anh đối xử với em bằng thái độ gì?"
Tôi nhận ra tôi thật sự chưa hình dung cụ thể thái độ của anh, chỉ có thể kiên trì nói:
"Dù sao thì thái độ của anh không tốt."
"Bởi vì anh cấm em liên hệ với Đại sư huynh sao?"
"Cũng không phải....."
"Vậy là thế nào?"
Tay của tôi cong lên muốn tắt điện thoại di động, nghĩ chỉ nói hai cậu xong rồi tắt cũng không dám, do dự mãi rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cúp điện thoại, lúc sau tôi mới ý thức được hôm nay tôi đúng là gan mập, rượu làm cho gan người to lên, mặc dù bị Giang Thần ngăn cản nên tôi chỉ uống có hai, ba ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!