Về đến nhà, tôi ngửa đầu cười ngây ngốc nhìn máy điều hòa mới tinh, điều hòa là một trong những phát minh vĩ đại nhất nhất nhất của con người, còn có máy tính, còn có TV, còn có máy giặt, còn có bình nóng lạnh, còn có ô tô, còn có máy bay.... Tóm lại, dù sao đi nữa thì con người vẫn là vĩ đại nhất.
Giang Thần đang ngồi trên ghế sofa, âm thanh TV mở vô cùng lớn, tôi nghi ngờ hoặc là âm thanh TV bị hỏng, hoặc là lỗ tai Giang Thần bị hỏng, tôi cảm thấy cái sau đúng hơn, nhưng làm cho người khác nhức đầu, tàn ác thật.
Tôi cười khúc khích nhìn điều hòa trong phòng khách, lại chạy đến phòng đối diện phòng lắp điều hòa cười ngây ngốc, sau đó chạy ra vỗ bả vai Giang Thần nói:
"Thật không có ý tứ, anh thật phung phí, thật sự là mua một cái lắp ở phòng ngủ là được rồi, cái ở trong phòng khách có thể tiết kiệm.
Anh thậm chí không nhìn tôi, tiện tay cầm điều khiển trên bàn trà muốn mở điều hòa, tôi tinh mắt nhanh tay cướp lại:
"Anh đi tắm đi, em mở điều hòa trong phòng ngủ, anh tắm xong rồi vào phòng luôn."
Bạn thấy đấy không gian phòng ngủ nhỏ hơn so với phòng khách, mức độ hao tổn điện nhỏ hơn nhiều.
Tôi mặc dù từ nhỏ không thích đọc sách, nhưng trong một văn bản của sách Ngữ Văn tiểu học nào đó có một câu nói mà tôi nhớ rất kỹ - "Tủ lạnh mua được, nhưng tiền điện không trả nổi."
Được rồi, tôi thừa nhận trí nhớ của tôi rất kỳ quái. Đương nhiên, sau nhiều năm cải tạo, văn bản này được cho là không phù hợp với sự phát triển hài hòa của chủ nghĩa xã hội nên đã bị đá ra khỏi sách giáo khoa tiểu học, tôi có thể mua được căn phòng 50,001 mét vuông, nhưng không thể trả nổi một khối tiền điện (Chú thích: Khối tiền: Việc định nghĩa tiền tệ là một phương tiện trao đổi mới chỉ đưa ra một cách hiểu khái quát về tiền, nó không cho chúng ta biết rõ trong nền kinh tế hiện tại những phương tiện cụ thể nào được coi là tiền, số lượng của nó là nhiều hay ít. Vì vậy người ta phải định nghĩa tiền một cách cụ thể hơn bằng việc đưa ra các phép đo về các khối tiền tệ trong lưu thông.)
Giang Thần mặt lạnh lùng nhìn tôi: "Anh hiện tại không có tâm trạng tắm rửa."
Tôi không hiểu: "Tắm mà cũng phải có tâm trạng à?"
Anh đưa tay qua muốn cướp điều khiển, tôi giấu ở sau lưng: "Tắm đi tắm đi."
Anh nghiêng mắt nhìn tôi một chút: "Đây là ám chỉ sao?"
Tôi sững sờ, vô ý thức đưa điều khiển cho anh: "Ai ám chỉ anh, anh.... anh không biết xấu hổ!"
Có lẽ trên đời này Giang Thần không bị chửi là không biết xấu hổ, vì vậy lúc đó anh vừa cầm điều khiển vừa nhìn tôi. Tôi nở nụ cười xinh đẹp với anh, sau đó co cẳng chạy.
Đóng cửa phòng ngủ sầm một tiếng rồi khóa lại. Giang Thần ở bên ngoài đập cửa: "Em có gan thì ra đây cho anh!"
"Em không có điên" Tôi bình thản đáp lại
Tôi cầm lấy điều khiển trên bàn máy vi tính mở điều hòa, nhảy tung tăng nhào lên giường, lấy cuốn manga ở dưới gối, hát vu vơ lắc chân nằm trên giường đọc manga.
Đến khi khóa cửa vang lên một tiếng, tôi cảnh giác quay đầu lại, Giang Thần đang dựa vào khung cửa, ngón tay trỏ xoay chùm chìa khóa, nhìn tôi cười:
"Không biết xấu hổ đúng không?"
Tôi cảm thấy lúm đồng tiền của anh lóe lên, lộ ra chiếc răng nanh....
Tôi thét lên: "Anh không phải là trả chìa khóa cho em rồi sao?"
"Anh làm thêm hai cái chìa khóa nữa rồi."
"Tại sao anh chưa có sự đồng ý của em mà có thể đem đi làm rồi?"
Tôi tức giận nhảy trên giường.
Anh chậm rãi tiến lại phía tôi: "Bởi vì anh không biết xấu hổ."
Tôi lùi lại mấy bước, bởi vì đứng ở trên giường, khó có thể nhìn anh từ trên cao xuống, tôi cố gắng ra vẻ rất có khí thế, chỉ là giọng nói hơi yếu một chút:
"Anh đừng có tới đây...."
Giang Thần nắm chặt mắt cá chân của tôi, khéo kéo, tôi bị ngã lộn nhào trên đệm giường, may mắn thay.... cái đệm rất êm.
Anh lập tức lật người cúi xuống nhìn tôi, tôi híp mắt cười: "Cái kia, em vừa mới nói sai, nói sai!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!