Đồng chí Trần, tức bố tôi, tháng hai năm nay chính thức về hưu, vất vả cả đời không sao, mới ở nhà nửa tháng đã đứng ngồi không yên. Đúng lúc câu lạc bộ người cao tuổi trong huyện đang tuyển thành viên, ông liền đi ngay lập tức. Vừa đến nơi, bố tôi mới biết hầu hết những người ở đó đều ở độ tuổi 50-70, câu lạc bộ người cao tuổi thuộc về lớp người thanh niên chủ chốt ngày xưa.
Vì thế, đồng chí Trần lâu ngày mới bị nhiệt huyết đốt cháy suốt ngày đạp cái xe đạp đến câu lạc bộ đó tổ chức các hoạt động giải trí cho những người đã bị tháng năm thiêu rụi đi sự nhiệt tình và cảm xúc mãnh liệt.
Chỉ là do năm tháng không thiêu rụi đi sự nhiệt tình trong ông, cho nên trước tiên ông muốn ra oai một chút. Ông đi về phía băng ghế nhưng do vấp phải cái biểu ngữ lung lay liền bước hụt rồi ngã.
Tôi nhận được điện thoại của mẹ lúc đang đi trên đường cao tốc, nghe xong thì đổ mồ hôi lạnh trong khi trời đang nắng nóng. Mặc dù hồi nhỏ tôi hay bị bố đánh, cũng từng nghĩ rằng sau này khi lớn lên phải đánh lại ông nhưng thực ra tôi rất yêu ông.
Trên đường chạy đến bệnh viện, tôi vừa khóc vừa lải nhải, nói với người tài xế taxi rằng bố tôi rất tốt, thật sự rất tốt, khiến người tài xế thân là đàn ông cao to rất kích động, một phát giẫm lên chân ga phóng nhanh về phía trước. Lúc trả tiền thừa lại cho tôi, người tài xế nói: "Em gái này, em nhớ cho rõ biển số của tôi chút, XXXX, lần sau tốt nhất đừng bắt xe tôi nữa. Em lải nhải nhiều như vậy thì ngay cả vợ và mẹ tôi nghe xong cũng thấy mệt. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.
Chúc bố em sớm bình phục."
——
Tôi vừa khóc vừa chạy tới phòng bệnh, đúng lúc mẹ tôi vừa gọt táo vừa mắng bố tôi: "Ông nhìn lại ông đi, già cả rồi mà làm như mình là thanh niên trai tráng, xương tốt lắm đấy. Còn lần nữa thì tôi trực tiếp đưa ông đi chôn. Biến xương cốt thành tro cốt luôn."
Tôi vịn vào cửa, nước mắt giàn giụa: "Mẹ ơi, bố sao rồi ạ?"
Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nói: "Được rồi, lau nước mắt đi, khóc cái gì mà khóc. Mẹ nuôi mày cực khổ, chăm mày từ bé đến tận bây giờ không phải để mày đụng tí chuyện nhỏ đã nước mắt nước mũi tè le."
Tôi lau nước mắt, đi về phía bên kia hỏi người đàn ông đã bị ăn mắng một lúc: "Bố sao rồi ạ?"
Bố tôi cũng không thèm liếc tôi một cái, hai mắt dán chặt vào quả táo trong tay mẹ tôi: "Không tốt! Mẹ con đã gọt ba quả táo rồi, nhưng không cho bố ăn quả nào cả."
Tôi thấy xem ra không hỏi được một tí nguyên nhân gì từ miệng hai người họ, đành cầm bình nước nóng lên, nói: "Con đi lấy nước nóng."
Tôi xách cái bình đi một mạch tới bàn tư vấn, cũng không quan tâm mẹ tôi hét lớn ở đằng sau: "Con bé kia, nước đầy rồi!"
Có lẽ do vẻ mặt của tôi quá nghiêm nghị nên y tá nhanh chóng tìm bác sĩ đến. Bác sĩ mặt không chút biểu cảm nhìn tôi một cái rồi thuật lại tình hình của bố tôi. Nói gì mà ngã đập thắt lưng xuống rồi xương sống đè lên thần kinh, tóm lại là phải làm phẫu thuật, bảo tôi chuẩn bị tiền, là ba vạn.
Tôi muốn hỏi cho rõ ràng tình trạng của bố tôi, anh ta liếc tôi một cái rồi nói: "Có nói cô cũng không hiểu được. Cứ chuẩn bị tiền cho tốt, mấy cái khác giao cho bác sĩ chúng tôi là được."
Tôi liền hỏi: "Khi nào có thể mổ đây?"
Anh ta trả lời với vẻ mất kiên nhẫn: "Xếp hàng. Khi nào tới lượt thì mổ!"
Tôi chỉ muốn ho rồi phun một cục đờm to tướng vào mặt hắn ta, sau đó nói cho hắn ta biết là phổi tôi không tốt, tôi không cố ý.
Nhưng tôi không thể, tôi chỉ có thể lấy ví rồi lôi mấy trăm ra, vâng vâng dạ dạ dúi vào tay hắn: "Vậy thì làm phiền bác sĩ chiếu cố…"
Anh ta lườm tôi một cái, đẩy tiền về phía tôi: "Cô đừng làm như vậy! Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu được, nhưng như vậy là không đúng với quy định. Nếu cô thật sự muốn biết, tôi bớt chút thời gian giảng giải cho cô là được."
Tôi vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình đúng là loại người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chẳng qua là do vị bác sĩ đó trời sinh tính tình không tốt mà thôi. Đang kiểm điểm lại nhân cách của mình thì vị bác sĩ cũng rời đi. Trước khi đi còn hất cằm liếc tôi, tôi suy nghĩ lúc lâu, anh ta có ý khác hay là bị liệt cơ mặt, cuối cùng anh ta cũng khiến tôi hiểu được, trên tường có gắn camera chứ đâu…
Tôi đang muốn hỏi lại y tá phòng làm việc của bác sĩ vừa nãy ở đâu thì di động vang lên, lấy ra nhìn vào tên người gọi thì tim đập nhanh hơn cả lúc chạy, suýt nữa tôi muốn chạy đến khoa nội lấy số ghi tên.
Giang Thần, bạn trai cũ của tôi.
Tôi run run, nhẹ giọng nói vào điện thoại: "Alo?"
Alo cả nửa ngày, chỉ nghe một đống âm thanh hỗn tạp, xem ra là do anh ấy không cẩn thận ấn nhầm. Đang định tắt điện thoại thì một giọng nữ yểu điệu lọt vào tai, cô ta nói: "Bác sĩ, ngực của tôi đau!"
Tôi lúc đó mới nhớ ra, Giang Thần là bác sĩ, nghe đâu bây giờ còn là bác sĩ nổi tiếng. Đắn đo một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định, ở đây chịu sự chăm sóc lạc hậu của nhà nước cũng được, còn không thì chuyển sang bệnh viện chỗ Giang Thần. Chí ít mấy năm trước, tôi cũng giúp anh ấy bóc mấy nghìn quả trứng luộc trong nước trà, chẳng lẽ anh ấy không giúp được ư…
Hỏi mẹ tôi chuyện này, bà bảo: "Giang Thần là cái cậu mà mấy năm trước có tình yêu nho nhỏ với con ấy à?"
Á… Trí nhớ của mẹ quả là đáng kinh ngạc.
Mẹ lại hỏi: "Chuyển sang bệnh viện của cậu ấy, cậu ấy sẽ giúp ư? Mẹ thấy là hai đứa bây giờ còn có tình cảm nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!