Chương 85: Trì Mặc x Ngôn Hy 6

Mỗi một bước từ sau vườn hoa đến phòng khách, Trì Mặc ôm cô công chúa nhỏ trong lòng bước đi vững vàng.

Cô công chúa nhỏ uống rượu xong thì mệt rã rời, dùng tư thế dựa dẫm nằm trong lòng anh yên giấc. Những giọt nước lấp lánh lăn tăn cuối cùng tích tụ thành hồ nước dâng lên những cơn sóng dữ dội, rồi dần nghiền nát tất cả những pháo đài mà anh đã xây dựng ngày này qua tháng nọ.

Phòng cho khách mà Tống Tuấn Lâm đã đặc biệt sắp xếp cho Ngôn Hy tất nhiên là không chê vào đâu được, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.

Trì Mặc thử đặt cô xuống, Ngôn Hy như phát hiện được mà hé nửa mắt, đầu vẫn ngả vào bên cổ anh: "Em nói anh biết một bí mật nhé."

Cô vừa mở miệng là có một luồng khí nóng phả vào cổ anh, động tác của Trì Mặc liền trở nên cứng đờ: "Cái gì?"

"Em đã lén mua một món quà."  Cô dường như đang thực sự thì thầm với người khác, còn cố ý hạ thấp giọng xuống.

"Thật không?" Trì Mặc hùa theo cô, để mặc cô bám lấy cánh tay anh.

"Ừm ừm, em còn mất rất nhiều thời gian để chọn nó đấy." Vẻ mặt cô hồn nhiên ngây thơ, còn thấy hơi hơi đắc ý vì bản thân đã chọn được một phần quà rất không tệ.

"Vậy định tặng cho ai?" Trì Mặc dẫn dắt từng bước, cố ý hỏi thêm.

Quả nhiên cô lại dùng cái kiểu giọng nũng nịu kéo dài kia để gọi tên anh: "Trì Mặc~" 

"Tại sao phải tặng quà cho anh ta?"

"Vì Trì Mặc là bạn thân của em mà."

"Thế à." Bạn thân.

Thân phận này, cũng ổn đấy chứ.

Chí ít thì, nặng hơn một bậc so với bạn bè.

"Anh ấy nói bản thân mình chưa từng được nhận bất kỳ món quà nào, thương quá đi." Công chúa nhỏ mơ mơ màng màng mà xem anh như đối tượng để dốc bầu tâm sự, gục đầu lên vai anh hỏi: "Trì Mặc sẽ thích món quà của em chứ?"

"Sẽ." Trì Mặc không khỏi cảm thấy buồn cười, một cô gái mảnh mai như thế, lại đi thương ngược lại anh.

Nhưng anh có thể xác định rằng, bất kể bên trong món quà đó là thứ gì đi chăng nữa, cho dù chỉ là một cọng cỏ, cũng sẽ được anh coi như báu vật mà giấu kỹ nó đi.

"Hehe, vậy thì tốt quá." Nghe được đáp án vừa ý, Ngôn Hy cuối cùng cũng thỏa mãn, ngoan ngoãn bò đến giữa giường, mò lấy chiếc gối thiếp đi.

Cơ thể nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đắp một chiếc chăn mỏng, chỉ lộ một cái đầu nhỏ ra ngoài.

Người cô toát ra một mùi thơm thoang thoảng, khuôn mặt đỏ au như hai quả chanh dây mê người. Trì Mặc cúi người xuống, kiềm lòng không được mà muốn kề sát lại gần.

Người nằm trên giường không hề phát hiện, thậm chí còn vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà cọ sang phía này. Trì Mặc đột ngột ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật lớn.

Thật là, một nửa lòng phòng bị người khác cũng không có, thảo nào người nhà họ Ngôn trông cô kĩ đến vậy.

Trì Mặc đứng bên đầu giường, lại lần nữa lấy chiếc hộp màu xanh ngọc ra. Ngón tay ấn nhẹ lên chiếc khóa vàng, nắp hộp mở ra, một chiếc đồng hồ viền bạc màu đen tuyền ánh vào trong tầm mắt anh.

"Là món quà đầu tiên tặng cho Trì Mặc." Giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng bên tai, tựa như một vầng mây mềm mại.

Nói cô ngốc, thì lại tỉ mỉ như bụi. Anh chưa từng tham vọng sẽ được nhận quà, lại càng không ngờ đến người tặng lại là cô.

Lại mở chiếc khóa kim loại ra, Trì Mặc đeo đồng hồ lên cổ tay, ngón tay khô ráp xoa nhẹ lên dây đeo bằng da, đây là món quà đầu tiên mà anh nhận được…

Anh ngơ ngẩn đứng bên cửa sổ, cho đến tận khi điện thoại reo lên thông báo hẹn giờ. Trì Mặc thu lại tâm tư mơ mộng, gửi tin nhắn định vị cho bà cụ Ngôn đang ở Cảnh Thành xa xôi kia.

Đây là chuyện anh đã hứa vào lần trước khi gặp riêng bà cụ Ngôn, rằng mỗi tối sẽ gửi tin nhắn định vị cho bà để báo bình an. Ngôn Hy cũng sẽ gọi điện thoại cho bà cụ Ngôn hai ngày một lần, nhưng báo cáo cụ thể hơn, sẽ do anh thuật lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!