Trước giao thừa một ngày, Tư Họa và Ngôn Tuyển cùng nhau về quê.
Xe đỗ lại ở bờ đê bằng xi măng trước nhà, hàng xóm đi ra mua đồ Tết vô tình gặp Tư Họa bèn hỏi: "Họa Họa, con dẫn bạn trai về à?"
"Chú Dư."
Tư Họa cười tươi giới thiệu người kế bên mình: "Đây là bạn trai con, anh ấy tên Ngôn Tuyển."
Ngôn Tuyển gật đầu chào hỏi, lễ phép gọi chú Dư giống như Tư Họa.
Thường ngày Tư Họa hay nhờ nhà chú Dư kế bên giúp cô để ý tới bố mình, vừa khéo gặp nhau ở đây, cô nhanh tay mở cốp xe, lấy ra hai chai rượu đưa chú Dư.
Chú Dư xua tay liên hồi: "Không được! Không được!"
Tặng quà ngày Tết là như vậy, một người muốn đưa, một người không muốn nhận, rồi cuối cùng ỡm ờ nhận quà.
Tạm biệt hàng xóm, hai người luân phiên nhau chuyển hết đồ trong xe ra, sau đó đứng ở cửa nhà gọi một tiếng: "Bố!"
Từ sáng sớm đến giờ bố Tư vẫn đang bận rộn trong bếp, trong nhà không nhiều người, ông nấu sẵn mấy món trước.
Từ sáng sớm Tư Họa và Ngôn Tuyển đã rời Cảnh Thành, lái xe mấy tiếng, khi đến nơi đã là buổi chiều, từ từ sửa soạn một phen cũng đã đến giờ cơm tối.
"Chú, để con phụ chú." Ai đó tự giác vội vàng biểu hiện mình là con rể tốt trước mặt bố vợ, chủ động vào bếp giúp đỡ, trổ tài bếp núc.
Nhìn thấy Ngôn Tuyển đi vào, bố Tư cũng không bất ngờ gì.
Quen nhau mới hơn hai tháng đã dắt tay nhau về nhà ra mắt người lớn, chuyện vậy chỉ có con gái ông mới làm được. Lúc đưa ra quyết định thì chính là cô đã công nhận người đó, điểm này lại giống hệt ông.
Tư Họa định ở lại phòng bếp giúp đỡ bạn trai, lại bị bố gọi đi: "Con đi theo bố."
Cô quay đầu nhìn Ngôn Tuyển, thấy đối phương bình tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, cô mới rời đi.
Từ phòng bếp đi ra phòng ngoài, bố Tư không nói tiếng nào, Tư Họa đi theo sau khó hiểu hỏi: "bố?"
Bố Tư dừng bước, từ cổ họng phát ra thanh âm khàn đục: "Xác định là nó rồi à?"
"Vâng." Cô trả lời kiên định, không hề do dự.
Câu trả lời không ngoài dự đoán của bố Tư, ông hít sâu một hơi: "Mật mã két sắt mẹ để lại cho con, có manh mối gì chưa?"
"Tạm thời chưa có manh mối." Tư Họa chần chừ nói: "Lần này về, con muốn vào phòng vẽ tranh của mẹ tìm kỹ lại xem."
Từ khi mẹ qua đời, bố cố ý xây một phòng vẽ tranh ở đây, ngoài việc lưu giữ các bức tranh, còn có cả đồ vật cá nhân mà mẹ để lại. Cô muốn bắt đầu tìm kiếm ở đây, biết đâu có thể tìm thấy manh mối gì đó.
Có lẽ vì chuyện ngoài ý muốn lần trước, quan hệ giữa hai bố con có vẻ hòa hảo không ít, nhưng khi ở chung một chỗ lại không biết nói gì với nhau.
Đây là lần đầu tiên cô đưa Ngôn Tuyển về nhà với thân phận bạn trai, để người ở lại trong bếp một mình cũng không tốt lắm, trong lòng cân nhắc hỏi: "bBố, con đi vào bếp giúp anh ấy một chút trước."
"…" Nhìn bộ dạng nôn nóng của con gái, bố Tư bĩu môi: "Tùy con."
Đối với việc trong nhà có người lạ, ông cũng không dễ tiếp nhận nhưng cũng không thể hiện thái độ chán ghét gì, chỉ thể hiện thái độ ngầm đồng ý.
Bản thân từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, nên khi nhìn chàng trai trẻ tuổi này, ông cũng không muốn can thiệp quá nhiều để chứng minh người bố thương con. Ông sẽ già đi, con gái ông sớm muộn gì cũng cần người bầu bạn, vậy thì xác định sớm càng tốt.
–
Ở nông thôn không có phồn hoa náo nhiệt như ở thành phố, nhưng ở đây cũng có cách ăn Tết đặc biệt náo nhiệt riêng. Còn chưa tới giao thừa mà đã có nhà mồi thuốc pháo hoa, các nhà nghe âm thanh thì chen chúc ra xem.
Ngay thời khắc pháo hoa rực rỡ chói sáng được bắn ra, nó chiếu sáng cả một mảnh trời, Tư Họa kéo Ngôn Tuyển chạy ra khỏi phòng: "Anh xem, năm nào giờ này cũng có người bắn pháo hoa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!