Tư Họa tính toán thời gian chênh lệch múi giờ với trong nước, tìm một thời gian thích hợp gọi điện cho bố Tư: "Bố, mật mã két bảo hiểm mà mẹ để lại cho con, bố có biết không?"
"Không biết." Bố Tư không chút do dự chặt đứt suy nghĩ vừa mới lấp ló xuất hiện trong đầu cô.
Tư Họa: "…"
Bố ruột ha!
Mấy giây sau, giọng bố Tư mới lại truyền tới: "Mẹ con chưa từng nói cụ thể với bố về ba nhóm mật mã ấy, mà chỉ nói là có liên quan đến những ngày quan trọng của con."
Ngày quan trọng liên quan đến mỗi người, đa phần mọi người đều sẽ nghĩ đến ngày sinh nhật, nhưng thế thì sao, mới chỉ nghĩ ra được một nhóm.
Lúc mẹ qua đời cô mới có 10 tuổi, trước năm 10 tuổi có thể có ba ngày quan trọng nào được nhỉ? Tư Họa ngồi trong phòng làm phép tính loại trừ, nhưng vẫn không nghĩ ra được manh mối nào.
Hơn nữa đã nhiều năm trôi qua như vậy, đến hôm nay mới biết được đến sự tồn tại của két bảo hiểm, sự việc xảy ra quá bất ngờ, không tìm được chút logic nào hết.
Ba nhóm mật mã, quá khó rồi.
Tư Họa ở trong phòng nguyên một buổi sáng, buổi chiều mới đi ra ngoài hít thở không khí, lúc đi qua phòng khách thì vừa khéo bắt gặp Đường Dự Văn đang tiếp đón khách.
Đối phương cũng đã nhìn thấy cô.
Theo như phép tắc lịch sự thì cũng nên lên tiếng chào hỏi. Tư Họa lên tiếng gọi một câu: "Đường sư huynh."
Ánh mắt người đàn ông tóc vàng ngồi bên cạnh Đường Dự Văn khóa chặt lấy Tư Họa, sau đó dùng tiếng Đức nói chuyện với Đường Dự Văn.
Tư Họa có hiểu đôi chút về tiếng Đức nhưng không thông thạo, nghe được ra anh ta dùng ngôn ngữ gì nhưng đối phương nói quá nhanh, nội dung lại nhiều thế nên lọt vào tai cô chỉ giống như một đống biểu ngữ của người ngoài hành tinh.
Cô cũng không định lắng nghe bí mật của người khác, chào hỏi xong thì chuẩn bị rời đi.
Tư Họa vừa mới quay người, người đàn ông tóc vàng đã kích động nhào tới chỗ cô, dùng tiếng Anh khen ngợi cô: "Oh, thật là đẹp quá, cô là người con gái phương Đông đẹp nhất mà tôi từng gặp."
Được khen ngợi, trong lòng tự khắc sẽ thấy vui vẻ.
Tư Họa giữ đúng chừng mực, nhìn người đó gật đầu, nhẹ nhàng cười, dùng tiếng anh thành thạo nói lời cảm ơn.
"Tôi là Bourne, là bạn của Đường. Cô gái xinh đẹp, có thể mời cô làm người mẫu của tôi được không?" Bourne từng gặp không ít phụ nữ phương Đông, anh thích dùng phương thức thẩm mỹ độc đáo của riêng mình để thưởng thức vẻ bề ngoài của một người khác.
Nhiệt độ trong phòng ổn định, Tư Họa mặc một chiếc váy dài thắt eo, đường nét cơ thể cực kỳ phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Bourne. Đặc biệt là, cô có gương mặt trái xoan, mày đẹp như vẽ, môi đỏ như son, tóc đen như mực hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của phụ nữ Phương Đông trong ấn tượng của anh, vừa nhìn thấy Tư Họa đã bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Tư Họa vẫn duy trì nụ cười lịch sự, liếc nhìn về phía sau, hi vọng Đường Dự Văn có thể cho cô chút ý kiến.
Cô có thể hiểu được tâm trạng của người mẫu khi nhận được lời mời của các nhà nghệ thuật. Nhưng người mà cô đối mặt lại quá sức cuồng nhiệt, vẻ mặt tươi cười vậy thôi chứ thực tế muốn cách xa chút, trong lòng cũng thoáng qua cảm giác không thích hợp.
"Bourne cũng là họa sĩ, có điều cái đẹp mà cậu ấy theo đuổi hơi khác so với chúng ta…" Đường Dự Văn khéo léo nói rõ, so với thiên nhiên tráng lệ, phong cảnh tươi đẹp thì Bourne thích vẽ người hơn.
Sau khi trao đổi, Tư Họa mới biết, Bourne muốn mời cô làm người mẫu—— khỏa thân.
Về mặt ngữ nghĩa, không tồn tại bất kì ý nghĩa nào khác, cái Bourne thích chính là loại vẻ đẹp đó.
Trong mắt của họa sĩ, nét đẹp của cơ thế chính là tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng Tư Họa vẫn chưa đạt đến mức độ "Hi sinh thân mình" vì nghệ thuật. Nói cách khác, sự lãng mạn của cô sẽ không tùy tiện giao cho người khác.
"Xin lỗi, Mr. Bourne, tôi không thích hợp với công việc này."
"Cô gái xinh đẹp, cô đừng vội vàng từ chối, tôi có thể chi trả cho cô mức thù lao rất cao."
Lời đã nói đến vậy, có nói chuyện tiếp thì cũng không có ý nghĩa gì, cô nhìn Đường Dự Văn, cánh tay để sát bên người bắt đầu ra hiệu. Đường Dự Văn biết mình mà còn không xuất hiện thì cô tiểu sư muội này sẽ không chiếu cố đến việc Bourne là bạn anh nữa.
Đường Dự Văn lười nhác chậm chạp bước đi vào giữa hai người rồi vỗ vai Bourne, đùa giỡn nói một câu: "Bourne, em ấy là tiểu sư muội của tôi đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!