Chương 46: (Vô Đề)

"Nếu đã thích một người thì làm sao có thể che giấu được đây." Tư Họa cảm thấy câu nói này không sai chút nào.

Không giấu được cũng không kìm được, trong một phút mất kiểm soát đã chạy tới sân bay tỏ tình với Ngôn Tuyển, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tim đập chân run. 

Khụ khụ—— 

Ngón tay giữ ở cổ họng, bố Tư cố ý ho lớn tiếng hơn, ý muốn nhắc nhở con gái mau hoàn hồn trở lại. 

Ông không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy con gái ngồi cười ngây ngẩn một mình, không phát ra tiếng cũng không có biểu hiện gì khác, chỉ có khóe miệng là lúc nào cũng cong lên, muốn không nhận ra cũng khó.

Không phải chỉ là đến sân bay tiễn một chuyến thôi sao?

Có nhất thiết phải vui đến như vậy không? 

Sớm biết thì đã không nói mấy câu vậy rồi, miễn cho tên nhóc đó mang tâm hồn của con gái ông đi theo luôn.

"Rảnh rỗi không có việc gì thì quay về đi làm đi."

Bố Tư nhàn rỗi, vẫn luôn thích chọc con gái vài câu. 

Nghe xem câu nói này có tức người không cơ chứ. Tư họa thật sự không hiểu nổi, tính tình bố cô càng ngày càng ương ngạnh, hiếm khi nghe được ông nói mấy lời tốt đẹp. 

Nếu là trước đây thì chắc cô sẽ không nhịn được mà cãi lại, thế nhưng tối qua lúc tâm tình với Ngôn Tuyển đã phân tích cụ thể về tính khí cũng như tác phong hành động của bố, thì cách tốt nhất để đối phó với kiểu người cố chấp như bố cô, không phải cố hết sức để gạt bỏ, mà là…

"Con có rảnh đâu, bận lắm luôn."

Bận ở lại bệnh viện chăm sóc cho bố già bệnh tật sớm ngày khỏe lại. 

Chỉ sáu chữ đơn giản nhưng lại khiến bố Tư không có lời nào để đối đáp lại, giống như dùng nắm đấm đập vào chăn bông, chẳng có chút sức lực nào. 

Đợi bố Tư ăn tối xong, Tư Họa bắt đầu thu dọn chén đũa, thỉnh thoảng sẽ đi ra đi vào phòng bệnh nhưng không có ý định sẽ rời đi. 

Nhìn thấy sắc trời dần chuyển tối, bố Tư nhắc nhở: Con nên đi về rồi. 

Trời sắp tối rồi, ông không muốn con gái ở lại bệnh viện. 

"Hôm nay con sẽ ở lại đây." Mặc kệ lời thúc giục của bố Tư, Tư Họa trực tiếp đưa tay kéo ghế mở ra rồi ngồi xuống.

Ghế ở trong phòng bệnh khác với ghế bình thường, ban ngày có thể gấp gọn lại, buổi tối kéo ra liền trở thành chiếc giường đơn giản dành cho một người.

Chỉ là chiếc giường này rất cứng, làm cho người sử dụng eo mỏi lưng đau. 

Nhưng cũng không sao, Tư Họa đã quyết định đây là giường đêm nay của cô. 

"Bố nói rồi, buổi tối không cần người trông, mau về đi." Bố Tư không ngừng thúc giục. 

Tư Họa lại nói:

"Con cũng nói rồi, tối nay sẽ ở lại đây, làm gì có chuyện bố nằm viện mà con gái không ở lại bên cạnh chăm sóc chứ." 

Một câu nói chạm đến tận đáy lòng bố Tư. 

Ông nhớ đến lời lão Dư hàng xóm nói, con gái nghe tin ông xảy ra chuyện đã vội vàng gấp gáp trở về, tất cả những việc làm đến nay đều là đang quan tâm chăm sóc cho người bố này.

Bố Tư quay mặt đi, tự lẩm bẩm:

"Lúc nhỏ vừa vào bệnh viện một cái là khóc không ngừng, xem ra bây giờ lớn gan hơn rồi." 

Bố. Vừa nãy nghe không rõ lắm, Tư Họa ngẩng đầu lên hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!