Chương 38: (Vô Đề)

"Bạn của tôi, hồi nãy chơi trò chơi không cẩn thận bị đụng trúng, dẫn cô ấy qua đây kiểm tra xem sao." Ngôn Tuyển đứng sau lưng Tư Họa, cơ thể hai người dựa sát vào nhau.

Thư Mịch quay người lại quan sát Tư Họa, ánh mắt tập trung vào nơi sưng lên trên trán cô:

"Trông có vẻ nghiêm trọng, cần phải chú ý chút."

Tư Họa khe khẽ nhếch môi, lễ phép nhưng cũng xa lạ.

Ngôn Tuyển không giới thiệu thân phận của hai người, họ đều không phải là người có tính cách nhiệt tình chủ động, không cố tình làm quen với đối phương.

Trong lúc nói chuyện, Tư Họa đã đứng ở đằng trước đưa chứng minh vào để lấy số xếp hàng, nhân viên y tế rất nhanh đã xử lý xong thông tin.

"Xin lỗi, lần có cơ hội sẽ nói chuyện sau."

Hiện tại không phải là thời gian thích hợp để giới thiệu cho nhau, Ngôn Tuyển không tiếp tục nói chuyện với người quen nữa.

Ánh mắt của Thư Mịch rơi vào tờ giấy đợi số trong tay Tư Họa, ở trên ghi khoa ngoại thần kinh, trong lòng lập tức rõ ràng.

Chưa từng tới bệnh viện này, Tư Họa không biết rõ phương hướng, nghe thấy Ngôn Tuyển hỏi bạn là bác sĩ:

"Khoa ngoại thần kinh đi hướng nào vậy?"

"Đi theo em, đúng lúc em phải đi qua bên đó."

Thư Mịch thu lại thần thái, âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng không phải nói với cô.

Tay nắm chặt lấy chứng minh với tờ giấy mỏng đợi số, Tư Họa không cất tiếng, khẽ bặm môi.

Cảm ơn.

Cô nghe Ngôn Tuyển nói cảm ơn với người khác, định im lặng rời khỏi, để chỗ cho hai người để họ tiện nói chuyện cũ. 

Đang tính quay người, bàn tay trái lọt vào một lòng bàn tay ấm áp, Tư Họa cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay khác nhau rõ rệt, trái tim đột nhiên đập mạnh.

Độ to nhỏ của bàn tay người đàn ông và người con gái khác nhau. So sánh với cô, ngón tay của Ngôn Tuyển thon dài hơn, khớp xương cứng cáp, đến nhiệt độ gần như cũng nóng hơn. 

Đi thôi.

Biểu hiện của Ngôn Tuyển rất tự nhiên, động tác nắm tay cũng rất tự nhiên.

Đây không phải là phòng kín, cô có thể thấy được…

Theo lẽ mà nói, không nên nắm tay nữa.

Nhưng cô lại không buông ra.

Thư Mịch dẫn đường cho họ, đi ở phía trước ít nhiều cũng phải nói hai ba câu, quay đầu nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cô ấy hơi nhíu mày lại. 

Ngôn Tuyển cũng giới thiệu với họ là bạn, nhưng giữa hai người, có thể thấy được sự thân mật. 

Trước cửa thang máy, nhiều người đi lại trong bệnh viện, thời gian đợi cũng lâu hơn.

Tư Họa cho rằng với cái thói quen đối nhân xử thế của Ngôn Tuyển, có lẽ sẽ nói chuyện với Thư Mịch, nhưng người này lại đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống trán của cô:

"Bây giờ có đỡ hơn không?"

"Không sao, đừng lo lắng quá, chỉ là đụng sưng một tí thôi mà." Chắc là cần một khoản thời gian nữa mới khỏi hoàn toàn, may mà không chảy máu, không cần lo lắng sẽ để lại sẹo trên mặt.

Đối với người con gái thích cái đẹp mà nói, đây được tính là trong cái rủi có cái may rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!