Chương 37: (Vô Đề)

Quý Anh chật vật trở lại nhà trọ, cô đã uống rượu, cả người nồng nặc mùi rượu.

Bị rút khỏi cuộc thi, bị đưa ra ngoài ánh sáng, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất! Hiện tại vô cùng hối hận.

Nếu không phải vì cái lợi trước mắt muốn thắng trong cuộc thi trên chiếc du thuyền, cô cũng không đến nước ép mình bắt chước thiết kế của người khác, mạo hiểm dự thi.

Từ ngày bị trục xuất khỏi du thuyền, tiền đồ của cô trở nên mờ mịt. Mà người đánh bại cô, lại là tình địch lớn nhất của cô.

Tập đoàn Hạ thị sa thải cô với lí do danh dự cá nhân của cô làm ảnh hưởng tới công ty, còn bắt cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Hạ phu nhân muốn mượn chuyện này ép cô đến đường cùng, cô không thể không tìm đến Hạ Diên Tiêu, xin anh ra mặt giúp mình một tay.

Ngày đó ở nơi này cô vứt bỏ cả lòng tự trọng, cởi hết quần áo đứng trước mặt Hạ Diên Tiêu, muốn nhận được sự thương hại của anh. Nhưng người đàn ông đó lại không động đậy, ánh mắt né tránh: "Không cần."

Từ khi cô trở lại Dung Thành, tuy rằng hạ Diên Tiêu không tiếp nhận, nhưng vẫn dung túng cho những việc làm của cô. Nhưng lần này liên quan đến Tư Họa, cho nên giận cá chém thớt với cô.

Quý Anh biết, từ khi còn là một thiếu niên Hạ Diên Tiêu đã hoàn toàn khác với đám Tần Tục bọn họ, so với dục vọng của cơ thể, anh nghiêng về tình cảm cá nhân hơn. Vì vậy cô đã thử đủ mọi cách, giả vờ tỏ ra yếu đuối, khóc lóc thảm thiết, cuối cùng mới được Hạ Diên Tiêu mở miệng, đồng ý sẽ giúp cô giải quyết khoản tiền vi phạm khổng lồ.

Sau đó, cô lợi dụng những việc đã làm trước đây để ép Trương Tịnh giúp mình làm cầu nối. Nhưng cô đã quên mối quan hệ trong vòng tròn này đan xen chằng chịt lẫn nhau, một khi bị người có tâm phát tán, muốn giấu cũng không được.

Tối hôm nay, Trương Tịnh đưa cho cô địa chỉ, để cô đi tới buổi tiệc rượu đó, còn kết quả thì tùy vào khả năng của mình.

Tuy rằng Trương Tịnh ngu xuẩn, nhưng những người cô ta tiếp xúc đều là con nhà gia thế giàu có, cho nên cô tỉ mỉ trang điểm, muốn mượn cơ hội này trở lại cái vòng sung sướng đó một lần nữa.

Nhưng những người đàn ông kia căn bản…

Căn bản là bọn cặn bã bị sắc đẹp làm mờ mắt!

Từ lúc vào cửa đã liếc mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó lại động tay động chân, cô thực sự muốn kiếm cớ rời đi, lại bị họ cưỡng ép giữ lại, thật sự không nhịn được mà lật mặt.

Cho nên trong lúc cô đang tranh cãi cùng Trương Tịnh ở hành lang, lần này thật sự không nhịn được nữa, suýt chút nữa khiến cho Trương Tịnh cá chết lưới rách.

"Rầm rầm rầm——"

Đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến, Quý Anh nhìn qua mắt mèo thấy rõ người đó, vờ như không có ở trong. Người ở bên ngoài liền chửi ầm lên: "Bố mày biết mày ở đây, mau mở cửa cho bố mày."

Quý Anh tựa lưng vào cửa, cả người dần dần co lại, bên tai không ngừng truyền đến tiếng đập cửa lộn xộn. Cô thống khổ túm tóc, những tiếng mắng chửi bên ngoài không ngừng truyền vào: "Còn không mở cửa, ông đây trực tiếp đập."

"Đập đi! Ông đập đi! Xem thử ông đập nhanh hơn hay cảnh sát đến nhanh hơn!" Quý Anh đột nhiên đứng lên hét ra ngoài, bên ngoài chợt yên tĩnh lại.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, Quý Anh lén nhìn từ mắt mèo ra ngoài, không thấy một ai, cô mới mở cửa, muốn tự kiểm tra khóa cửa của mình một chút.

Nhưng trong nháy mắt khi cánh cửa được mở ra, có một lực lượng từ bên ngoài xông vào, đẩy cô đập vào bên cạnh cánh cửa.

"Con nhãi chết tiệt, đã trễ bảy tám ngày rồi, rốt cuộc thì bao giờ mày mới đưa tiền cho tao?" Bố của cô Quý Kiến Hào căn bản không rời đi, mà đang chờ cô xuất hiện!

"Tôi không có tiền." Vẻ mặt Quý Anh lạnh lùng.

"Mày đi ra nước ngoài tự do tự tại nhiều năm như vậy, ông đây phải ngồi xổm ở cục cảnh sát ăn cơm tù, chỉ tìm mày đòi một chút tiền thôi cũng lề mề." Quý Kiến hào xoa xoa tay: "Còn không giao tiền, coi chừng tao phát tán chuyện của mày ra ngoài…"

Cô ngắt lời: "Ông đi đi! Dù sao bây giờ danh tiếng của tôi cũng mất hết rồi, tình yêu không có, sự nghiệp càng không, còn cái gì mà tôi phải gìn giữ quý trọng nữa chứ?"

Quý Kiến Hào là kẻ vô lại không có học thức, ngoại trừ lúc cầm tiền đi uống rượu đánh bạc, hoàn toàn không nói đạo lý. Dù cho Quý Anh nói không có tiền, ông cũng sẽ không tin.

Quý Anh không cho, ông tự lục lọi trong nhà. Quý Anh tiến lên ngăn cản, Quý Kiến Hào tung ra một nắm đấm đẩy cô ngã sõng xoài: "Mày không cho, ông đây tự mình tìm!"

Trên bàn có một quả táo, Quý Kiến hào thuận tay cầm lên cắn một miếng, âm thanh nhai nuốt thô lỗ khuếch đại bên tai Quý Anh, ngón tay của cô cào lên mặt đất, không biết đau.

"A… haha…"

Đi tới bước này, đã không còn lối để quay về, Hạ Diên Tiêu vì Tư Họa mà trong lòng nảy sinh khúc mắc với cô, Trương Tịnh cũng không còn kiên nhẫn, hiện tại cô ở đấy rốt cuộc là còn lại những gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!