Trong cái nóng của tháng tám, Tư Hoạ mặc một chiếc váy màu trắng sữa tươi tắn và trang nhã, đi một đôi xăng đan đế thấp để lộ đôi chân trắng nõn mảnh mai, thon gọn, chỉ là vết đỏ quanh mắt cá chân vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
"Hoạ Hoạ, chỗ mình bị kẹt xe, có có lẽ sẽ đến muộn, cậu nói với bọn họ một tiếng giùm mình nhé."
"Ừm."
"Với lại phương án mà hôm qua chúng ta thương lượng…"
Tư Hoạ đeo tai nghe bluetooth lên, lắng nghe giọng nói của đối phương, bàn chuyện công việc với người bạn Kha Giai Vân qua điện thoại.
Kha Giai Vân là bạn cùng phòng thời đại học của cô, là một cô nàng bạch phú mỹ danh xứng với thực, độc lập cá tính, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã tự thành lập phòng làm việc thiết kế trang phục của riêng mình, Tư Hoạ gia nhập vào phòng làm việc của cô ấy.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập phòng làm việc, thế mà trên đường đi hai người vẫn đang thảo luận phương án.
Tư Hoạ đến địa điểm liên hoan đúng giờ, đồng nghiệp đến trước cô nhiệt tình vẫy tay. Đợi cô đi đến gần, những người tinh mắt vừa nhìn một cái liền phát hiện: "Hoạ Hoạ, chân cậu lại bị dị ứng rồi à?"
Lại.
Nói chung là số lần Tư Hoạ bị dị ứng cũng không nhiều, nhưng mọi người ngày nào cũng làm việc cùng nhau, ở chung với nhau một thời gian dài rồi tự nhiên sẽ sinh ra một loại ảo giác rằng cô thường xuyên bị dị ứng.
"Cậu sao vậy chứ, kêu bạn trai của cậu đem con mèo đó đi đi, chẳng nhẽ người còn không quan trọng bằng mèo sao?" Bạn bè của cô từng nghe thấy Tư Hoạ nhắc về mèo của bạn trai, lại thấy cô bị dị ứng nhiều như vậy, trong lòng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
"Không phải mọi người đều nói, có một số thú cưng có ý nghĩa rất quan trọng với chủ nhân của nó hay sao. Anh ấy đã nuôi Coco được năm năm rồi, còn mình mới ở bên anh ấy có ba năm, vừa đến đã kêu người ta đuổi thú cưng mình yêu thương đi, sợ là không hay lắm đâu…" Nghe một số người nuôi thú cưng nói, có những chủ nhân dành cho thú cưng của mình một tình cảm rất đặc biệt, tình cảm giữa hai bên không gì có thể sánh nổi.
Đã từng có lúc cô không thể nhịn nổi nữa đã thử nói mấy câu với Hạ Diên Tiêu, lúc đó Hạ Diên Tiêu chỉ lười biếng dựa vào ghế sô pha, giọng điệu lãnh đạm, không chút để ý nói: "Chỉ là một con mèo thôi."
Cô cũng không biết ẩn ý của câu đó có phải là "Nó chỉ là một con mèo thôi, cô là một con người mà còn định kì kèo với một con mèo à?" hay không.
"Họa Hoạ, thật sự không phải mình nói gì cậu đâu, cậu thân là sinh viên tốt nghiệp trường đại học có tiếng, trẻ trung, xinh đẹp lại có năng lực. Chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một đống đàn ông vây xung quanh cậu, việc gì phải ở bên một người đàn ông chả thấy xuất đầu lộ diện bao giờ, lại còn không biết chăm sóc cậu làm gì chứ!" Bạn bè đau lòng, cảm thấy không đáng thay cô.
Gương mặt này của Tư Họa, ngũ quan tinh tế xinh đẹp như tranh vẽ, lúc vừa nhập học trẻ trung xinh xắn, cô diện một chiếc váy liền ngắn màu trắng vàng, đội mũ che nắng, ngay ngày đầu tiên đã có bạn học nam lên diễn đàn của trường để đăng bài tìm người rồi.
Cô giống như một bức tranh đầy màu sắc, tươi sáng mà không kiêu sa, được nhiều người u mê nhan sắc coi là "Nữ thần", vậy nên người theo đuổi cô cũng rất nhiều.
Đến khi lên năm ba, Tư Hoạ nói với họ rằng cô ấy đã gặp được người đầu tiên mà mình thích, bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
Nhưng giai đoạn yêu đương ngọt ngào của Tư Hoạ khác với mọi người, đối phương là người thành đạt trong xã hội, rất bận rộn, từ trước đến nay đều chưa từng xuất đầu lộ diễn trước mặt họ.
Tính đến hiện tại đã được ba năm rồi bọn họ vẫn chưa chia tay, bọn họ đều rất bội phục sự chấp nhất của Tư Hoạ.
Từng lời khuyên bảo nhỏ nhặt truyền đến tai, Tư Hoạ khẽ cụp mắt, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn không chút đổi thay. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô trách móc bạn trai có gì không tốt trước mặt người ngoài, thậm chí còn giải thích giùm anh: "Anh ấy… cũng tốt mà."
Trong nhận thức của Tư Hoạ, Hạ Diên Tiêu là một sự tồn tại rất khác biệt.
Năm lớp 12, cô đi ngược lại với mong muốn của bố mình để nộp đơn vào trường đại học thiết kế. Tư Hoạ một lòng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bố, vậy nên từ năm nhất đại học cô đã vừa học vừa làm, kiên định với lý tưởng và sở thích của mình.
Khi đó cô cũng chỉ là một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, chưa tiếp xúc với xã hội, phạm phải rất nhiều lỗi khi mới bắt đầu đi làm. Một đàn chị khoá trên tốt bụng giới thiệu cho cô đi làm tiếp tân cho một nơi nào đó, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, cao ráo, cô bị một người đàn ông lòng dạ đen tối ngắm trúng, còn theo đuôi cô đến tận phòng thay đồ.
Tư Hoạ hoảng sợ trốn thoát, sau đó thì diễn ra một màn vô cùng cẩu huyết: cô xông vào lòng Hạ Diên Tiêu.
Khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, Tư Hoạ như nhìn thấy rõ dáng vẻ của bản thân, ánh mắt của hai người giao nhau, hoàn thành lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ.
Đương nhiên, Hạ Diên Tiêu đã giúp cô giải quyết rắc rối lớn chỉ bằng một cuộc điện thoại. Ngay lập tức, hình tượng của Hạ Diên Tiêu ở trong lòng cô trở nên vô cùng cao lớn.
Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân dễ làm con người động lòng nhất, Tư Họa không sao quên được ánh mắt sâu xa đen kịt đó, ánh mắt chuyên chú dường như mang theo cả sự thâm tình nồng đậm.Kết thúc bữa tiệc ở phòng làm việc, khi Tư Hoạ về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Khi vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy giày của Hạ Diên Tiêu ở chỗ thay giày. Tư Họa vui mừng, cầm theo món "Bánh ngọt Tô Ký" cô vừa mua ở ngoài chạy lên lầu.
Ai biết được, một người cuồng phong uy vũ như Hạ Diên Tiêu cũng sẽ yêu thích một món đồ ngọt nào đó cơ chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!