Chương 28: Nỗi Sợ Chạm Đáy Tim

Jungkook vô tình đưa đôi mắt đượm buồn nhìn hắn. Ánh nhìn của em từ ngạc nhiên rất nhanh đã liền lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Em vịn vào ghế đá, cố gắng đứng dậy thật nhanh, kéo theo cả ống chuyền nước mà muốn chạy đi vội.

Em tránh mặt hắn đấy ư ?

Kim Taehyung tất nhiên không thể để em đi như thế, vứt vội túi áo quần lại trên ghế, chạy thật nhanh tới bắt lấy em. Một lực kéo cả người ôm vào lòng.

Jungkook phát hiện ra mùi hương quen thuộc năm ấy, càng chắc rằng hắn đã thực sự ở đây, không phải em đang mơ. Không phải ! chính vì thế mà đột nhiên lại nảy sinh cảm giác muốn dựa dẫm một chút.

Em... em nhớ Taehyung của em lắm, nhớ đến không thở được.

Jungkook lấy lại chút tỉnh táo cuối cùng, đẩy hắn ra muốn chạy, nhưng sức của em bây giờ còn chẳng đủ phủi bụi cho hắn, rất nhanh đã bi Kim Taehyung xoay người lại.

- Jungkook...

- Xin lỗi, xin lỗi mà, đừng đến đây, đừng tìm em...

Jungkookie ban đầu còn bình tĩnh được, về sau không biết vì cớ gì bắt đầu khóc nấc lên. Làm hắn hoảng lắm, có gì đó cứ nhói nhói ở đáy tim.

Hẳn là, hắn sợ nước mắt của em.

- Jungkook à, em sao vậy, anh... anh đã rất nhớ em.

Jungkook cố gắng bấu lấy vạt áo bệnh nhân, cố chấp muốn quay đầu bỏ đi. Song tên họ Kim ấy với sự cố chấp của em lại càng đặc biệt mặt dày mà níu lấy cổ tay người ta. Em càng muốn rút ra, hắn lại càng nắm chặt. Từ tận trong quả tim yếu đuối của em, em cảm thấy mình thật sự quá yếu đuối. Nếu em muốn, chỉ cần hét lên là bản thân bị quấy rối, lập tức an ninh trong bệnh viện sẽ nhanh chóng đưa em đi và đá hắn vào một xó nào đó thật xa nơi này.

Nhưng em sao vậy Jungkook ? Em chính là không nỡ.

Bất quá nước mắt em nhỏ lại trào ra, giọng em khản đặc nhưng vẫn cố đánh vào lòng ngực lớn của hắn, em lấy sức bình sinh mà gào lên rồi khụy xuống nức nở.

- Anh cút đi, mau cút đi, đừng đến gần em nữa, em sắp chết rồi, em bị suy tim sắp chết đến nơi rồi.

Kim Taehyung bằng con ngươi màu máu nhìn em, từ đáy mắt một thứ chất lỏng trong suốt cuộn trào chảy ra. Hắn thấy mình khó thở quá, càng khó hơn khi nhìn em đau đớn ngồi bệt dưới đất.

Hắn tự hỏi Jungkook của hắn có phải là một chiến binh không, sao em lại kiên cường đến thế ?

Hắn hỏi cho vui thôi rồi lại đột nhiên lắc đầu.

Em không phải chiến binh, em là kẻ ngốc, là kẻ quá đỗi ngốc mà cái gì cũng cam chịu một mình.

Hắn ngồi xổm xuống, tay lớn ôm trọn cả người em bế lên. Vừa chạy, vừa khóc, lại vừa gọi bác sĩ.

Jungkook rất nhanh lại được chuyển vào căn phòng ám mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Em nằm mê man, một chút về bên ngoài càng không biết. Chỉ có Kim Taehyung là nhất mực níu lấy tay bác sĩ, giọng nói khản đắng đến thương tâm.

- Cậu bình tĩnh chút.

Vị bác sĩ ngoại quốc bất lực nhìn hắn, đôi tay mang găng trắng nhanh nhẹn sột soạt trên hồ sơ bệnh án của Jungkook.

- Sao... sao rồi hả, bác sĩ ?

- Cậu không biết cậu ấy bị suy tim ?

Taehyung lắc đầu.

- Tôi không rõ, có nghe em ấy nói tim em ấy không được khỏe, nhưng có chết tôi cũng không ngờ được...

- Thôi được rồi, do cậu ấy đã khoảng thời gian dài ở Hàn không uống thuốc nên bệnh tình có chuyển biến xấu, dẫn đến đau tim thường xuyên, rụng tóc, mất ngủ, bệnh viện Seoul sau khi có kết quả của đợt cậu ấy tái khám vừa rồi đã nhận thấy nếu cậu ấy không xạ trị, cái chết có thể đem cậu ấy đi khi chỉ tuổi 17.

- Vậy... vậy tình hình em ấy, sao... sao tóc Jungkookie...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!