Kim Taehyung không đáp. Thực tế là không có cách nào để đáp lại, lời chất vấn của Somie đúng, hắn thì có tư cách gì để nói quan tâm em bây giờ.
Lần đầu tiên trong đời, hắn trải qua cảm giác đau khổ muốn chết đi sống lại. Lần Hani ra nước ngoài thật tâm hắn vẫn chưa dằn vặt như đứng trước em bây giờ. Jungkookie của hắn, đột nhiên lại xa cách đến lạ thường. Những tơ máu trong da thịt hắn chỉ cần nhìn thấy em thân thiết với kẻ khác lại căng cứng lên.
Hiện tại thì em có còn yêu hắn không ? Thì hắn không rõ.
Nhưng hắn biết rằng bản thân bây giờ chẳng thể yêu được ai ngoài em nữa rồi.
_____
Bên này Jungkook đã tạm biệt Park Bo
- Gum từ sớm vì anh có cuộc hẹn với các đàn anh cùng học nhóm. Em ngoan ngoãn ngồi trên một ghế gỗ dài gần kí túc xá. Hai chân hồng mang tất trắng vì lạnh mà cọ cọ vào nhau, trên tay còn cầm nguyên một miếng bánh mì còn nóng. Chóp mũi em ửng đỏ, cười tít mắt nhìn khói bánh mì bay bổng trong không khí. Em hít một hơi rồi phả ra bằng miệng, buồng phổi vì lạnh mà tạo thành khói trắng.
Vui vẻ gặm gặm miếng bánh, không để ý từ xa Kim Taehyung đã lặng lẽ thu hết dáng vẻ đáng yêu của em vào mắt. Hắn đã đuổi theo em từ lúc nãy, chỉ là không có dũng khí để lại gần. Nhìn em đang vui vẻ như vậy, biết đâu khi trông thấy hắn lại hoảng sợ mà khóc nấc lên. Thế thì đau lòng lắm.
Hắn cho tay vào túi măng tô, đứng nhìn em cười ngây ngốc không biết chán. Hóa ra bé bỏng của hắn lại xinh đẹp đến thế, chỉ là có chút ngốc. Trời lạnh thế này còn cố chấp ngồi đó gặm bánh.
Thật sự rất muốn đến gần người ta.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý, lặng lẽ đem khẩu trang từ trong túi mang vào, kéo mũ áo hoodie màu xám bên trong áo măng tô đội lên che gần như kín mắt. Tự nhiên mà tiến lại gần bạn nhỏ đang ngoan ngoãn ăn bánh.
Jungkookie thấy có người chủ động ngồi kế bên thì có chút sợ, song nhìn người ta lại trông không giống là có ý xấu, liền chủ động nhấc mông sang một chút, chừa khoảng trống cho hắn thoải mái ngồi xuống.
Kim Taehyung lúc này mới thấy nhẹ nhõm, may là bạn Jeon không có chút nghi ngờ. Jungkook bên này chỉ thấy hơi lạ. Lạ ở chỗ là tại sao bạn lớn bên cạnh lại nhìn chằm chằm miếng bánh trên tay em.
- Cậu muốn ăn hả ?
Taehyung đương nhiên là không có hứng thú, nhưng đột nhiên được hỏi đến làm hắn có chút giật mình, chỉ thuận theo quán tính mà đáp trả bằng một cái gật đầu. Jungkook vui vẻ xé một nửa chiếc bánh cho Taehyung, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, còn không quên chu môi xinh thổi thổi.
- Xin lỗi... bánh còn nóng lắm, cậu ăn từ từ nhé.
Taehyung rõ ràng thấy tim mình đập loạn. Nhẹ nhàng cúi thấp đầu kéo khẩu trang xuống cẩn trọng cho vào miệng. Đương nhiên là sợ người ta phát hiện.
Jungkook bên cạnh thấy thế trong lòng cũng không khỏi khó hiểu. Nhưng em cũng không muốn làm phiền người khác nên không hỏi. Rất nhẹ nhàng mà xách cặp lên, muốn ra về.
Đột nhiên bàn tay lớn của Taehyung nắm lấy cổ tay em khiến Jungkook hoảng sợ vô cùng. Người này thần thần bí bí từ đầu đã không hề nói chuyện, nay lại động chạm em.
Taehyung kéo Jungkook ngồi xuống cạnh mình, tay mò vào túi áo.
"Không phải định lấy vũ khí ra chứ ?"
Jungkookie sợ đến xanh mặt, thầm cầu nguyện, nhìn em gầy như này chắc chắn bán đi cũng không được bao nhiêu đâu.
Em nhắm mắt lại chờ đợi một loại vũ khí gì đó kề vào cổ mình. Nhưng không, cái lạnh buốt từ dao kéo trên cổ đâu thì không thấy, chỉ thấy bàn tay nhỏ cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, ấm áp vô cùng.
Là găng tay, Kim Taehyung đã đứng chần chừ gần hai tiếng đồng hồ trước cửa hàng bán đồ mùa đông để chọn cho em. Nhớ không nhầm thì lúc trước nắm tay, tay Jungkook thon và nhỏ hơn hắn nhiều. Mất công như vậy thật may là nó vừa khít với em. Mang xong cho em, hắn còn không quên lấy miếng băng dán cá nhân trong túi ra cẩn trọng dán vào khủy tay hồng hồng của em.
Jungkookie của hắn lạ thật, khớp nào trên người rõ cũng hồng hồng, xinh xinh.
Jungkook bên này nhìn hắn không rõ có tư vị gì, đáy mắt trong veo dường như ngưng động. Miếng băng dán cá nhân này... và cả cử chỉ quan tâm ân cần của hắn. Em khẽ lên tiếng.
- Taehyung...?
Hắn đương nhiên chột dạ làm rơi cả miếng bánh mì, nhưng hiện tại đã bị vạch trần rồi, không thể không lộ diện.
Khẩu trang được tháo xuống, phải rồi. Jungkook đương nhiên vô cùng khó chịu, một mực rút tay ra khỏi tay hắn.
- Học trưởng Kim à, sau này xin đừng làm như vậy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!