Phía cuối chân đồi, gió từ chiếc cối xay già nua nằm xa tít nhẹ nhàng đưa đẩy đám lá khô khốc ngoan cố ở lại trên cành cây phong đỏ trơ trọi, tình cờ mà rơi lên trên đầu mũi giày thể thao của Jungkook.
Em thơ thẫn nép mình ở một góc khuất trong công viên, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đan len. Cái này là đan cho học trưởng. Từng câu hội thoại của chị Somie và hắn hôm qua em đều ghi nhớ, chính vì thế mà bất giác lòng lại nhói đau. Hôm đó, hắn không đáp lại chị ấy, có phải Taehyung của em đã thực sự đã tìm được ánh sáng của mình rồi không ?
Tiếc là một con đóm đóm đơn dại như em lại không thể chiếu sáng trái tim anh ấy.
Thế mà Jungkook vẫn ngoan cố mà chấp niệm rằng anh lớn của em vẫn đặc biệt yêu thích em.
Hôm nay em dậy sớm, trên đường ra công viên tiện thể lấy len ra đan một chút, thấy đã sắp đến giờ đi học lại vội vàng nhét hai quả len tròn và dụng cụ đan vào trong một túi đựng lớn màu trắng, cầm theo cặp sách vội vã rời đi.
Xui xẻo thay là đến trường lại bắt gặp học trưởng Kim đang khụy xuống buộc dây giày cho bạn học Min ngay trước cổng. Với em mà nói học trưởng chưa bao giờ hạ mình trước em như thế cả. Cả kể những lúc em giận dỗi hắn chỉ điềm đạm mà hứa dẫn em đi chơi. Một lời xin lỗi vụng về thôi căn bản vẫn là không có.
Hay là vì hắn cho rằng em quá thích hắn nên dù gì em cũng sẽ bỏ qua. Sự thật thì điều hắn nghĩ vẫn luôn là đúng. Jungkook vẫn luôn ngốc nghếch mà làm lơ tất cả.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Em chỉ lặng lẽ cúi đầu, muốn bỏ chạy thật nhanh.
Tiếc là, đi chưa được dăm bước lại bị xách ngược cổ áo lại.
- Bạn tránh mặt anh ?
- Không... không có mà, tại... tại em còn phải làm bài tập nữa, học trưởng và bạn học Min cứ thong thả, em đi trước.
Jungkook nói xong liền nhanh chóng tẩu thoát, Kim Taehyung nhìn lòng bàn tay mình vẫn còn ấm hơi người kia mà thầm tiếc nuối, vì cái gì ?
Hắn có cảm giác với em sao ?
___
Tiết thể dục đầu tiên, em ở phòng thay đồ không ngừng nhìn hắn, mà tên mặt đen kia vẫn cố chấp không quay đầu đáp lại ánh nhìn của em lấy một lần.
Jungkook đành lủi thủi một mình rời đi. Học trưởng chết bầm, có cần phải giữ khoảng cách như vậy không ? Thành thật mà nói từ lúc Min Hani quay về hắn cũng không còn hẹn em cùng ra ngoài nữa, mỗi lần làm bài tập nhóm xong em về kí túc xá thì hắn đã ngủ mất rồi, bằng không nếu có hôm em chủ động về sớm, Kim Taehyung chắc chắn cũng đã cùng Hani ra ngoài.
Jungkook thầm thở dài. Lê chân nhỏ nặng nề đến chỗ tập trung.
- Các em, hôm nay chúng ta sẽ học ném bóng. Các đội bắt cặp đôi và chia người ra, ai bị bóng ném trúng người thì phải rời khỏi sân đấu.
Hani có vẻ rất thích thú khi nghe đến đây, cô ấy thành thật vừa sống ở nước ngoài thời gian không phải là ngắn, khó trách lại hứng thú với trò này như vậy.
- Học trưởng, bạn bắt cặp với ...?
Jungkookie vừa nghe đến đây đã hạnh phúc nhảy chân sáo đến chỗ Kim Taehyung đang đứng một mình. Hắn biết thể lực em kém nên nhất định sẽ bắt cặp với em thôi. Chỉ là nhất thời Jungkook chưa nói hết câu cổ họng đã nghẹn ngay lại, Hani chạy đến bên nhẹ nhàng đan tay vào tay hắn. Miệng còn nở nụ cười thích thú.
- Chúng ta bắt cặp được không ?
- Ừm, đi thôi.
Hắn ngoái lại nhìn Jungkook một cái, không nhanh không chậm cùng người con gái ấy rời đi. Jungkook tủi thân nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, thói quen vò vạt áo lại xuất hiện.
- Học trưởng ghét em lắm sao ?
Em dụi dụi mắt quay đầu tìm kiếm một bạn bắt cặp khác, đầu nhỏ vô tình lại đụng trúng lưng ai đó. Là...
- A
- chị Somie, sao chị lại ở đây ?
- Chán chết được, chị xuống đây để giáo huấn đám đàn em khóa dưới mấy đứa đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!