Tiểu Cảnh hớt hải chạy đến chỗ của Tạ Kỳ Ngôn khi nhìn thấy sếp Tạ đang loay hoay chọn mua cà phê ở máy bán hàng tự động.
"Sếp Tạ! Em nói chuyện với sếp một lát được không?" Trông biểu cảm của Tiểu Cảnh rõ ràng không phải là chuyện thông thường. Hơn nữa, với tính cách hướng nội, cô ấy sẽ không đời nào đường đột như thế. Trừ khi người đó là Phương Tư Nhã.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi!"
Tạ Kỳ Ngôn cũng nhanh chóng nắm bắt ý của Tiểu Cảnh.
Khi cả hai đi bộ đến ngã ba cách cảnh cục khá xa, nơi đây gần như chỉ là hàng quán nhỏ của dân địa phương. Người ta chỉ đến đây mua đồ ăn mang đi, ban ngày cũng khá vắng vẻ.
Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Cảnh chọn một băng ghế nhỏ gần đó để trò chuyện.
"Sao hả? Chuyện gì mà không thể nói ở cảnh cục?" Tạ Kỳ Ngôn mở lời.
"Sếp Tạ! Em biết vụ án của A Long đã khép lại rồi, cảnh sát bên Anh Châu cũng đã chuẩn bị đóng hồ sơ, cục trưởng cũng ra lệnh chúng ta không được nhúng tay vào vụ án này nữa, nhưng trong lúc kiểm tra những thông tin mà sếp nhờ, em có phát hiện một số thứ."
"Trong máy tính của A Long có một cái note đã được ẩn đi và cài đặt mật khẩu 2 lớp. Sau khi mở ra, trong đó có nhiều ký tự rất hỗn loạn. Nhưng điểm chung là ký tự và số, còn có cả các ký tự đặc biệt, nên em đoán là mật khẩu để đăng nhập vào một diễn đàn hoặc tập tin nào đó."
"Em còn phát hiện một chút đáng nghi từ ổ cứng được sếp Phương vất vả mang về khi lục soát nhà của A Long. Trước đó đã bị cài trojan tự hủy dữ liệu nếu mật khẩu máy tính bị nhập sai 1 lần. Hôm đó, do sếp Thiều phía Anh Châu nhập sai hai lần, kích hoạt chế độ tự hủy."
"Có nghĩa là không còn gì trong chiếc ổ cứng đó sao?"
"Không hẳn. Em cùng một anh bạn ở Đài Nam nghiên cứu, vẫn còn một số ít dữ liệu còn sót lại. Trong đó có một tập tin bị trống tên là Đại Mạch. Các dữ liệu con đều đã bị xóa nên tụi em vẫn không biết điều này có ý nghĩa gì?"
Cái tên vừa thốt ra từ lời nói của Tiểu Cảnh khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn vô thức bị nhấc lên, những cảm giác sợ hãi, lo lắng mãnh liệt cuộn trào khiến Tạ Kỳ Ngôn bất giác không biết phản ứng thế nào.
Cái tên này, có lẽ Tạ Kỳ Ngôn biết rõ sẽ không thể nào quên được suốt cả phần đời của mình.
"Có cách nào khôi phục lại dữ liệu trên ổ cứng đó không?"
"Em không rõ! Tụi em cũng đã thử nhiều cách nhưng trojan này tấn công rất mạnh, độ phân mảnh tài nguyên, cơ bản mà nói, không thể khôi phục."
"Thế điện thoại của A Long thì sao?"
"Không có phát hiện gì ạ. Bên Anh Châu cũng đã mang vật chứng về lại sở của họ, em không có thời gian để tra cứu."
"Có gì bất thường về các phần mềm hắn sử dụng không?"
"Hầu hết đều là phần mềm cơ bản để làm việc và trao đổi thông tin. Hắn có rất nhiều phần mềm nhắn tin."
"Phía bên cảnh sát Anh Châu không nói có điều gì bất thường từ các phần mềm đó sao?"
"Dạ không! Họ đã truy cập và không phát hiện cuộc hội thoại nào bất thường cả."
"Tiểu Cảnh, em không nói với ai về những phát hiện của em chứ?" Tạ Kỳ Ngôn hỏi dò, chính xác là cô không muốn Lâm Chính biết chuyện.
Chỉ có sếp thôi ạ!
Tiểu Cảnh thì ra cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi!
"Được! Đây là trao đổi riêng của chúng ta, khoan hãy tiết lộ cho người khác."
Kể cả…
"Chuyện cũng chưa đâu vào đâu, đây chỉ là điều tra theo hướng suy đoán của chị. Không nên bứt dây động rừng."
"Em hiểu rồi! Em sẽ cẩn thận làm việc, khi nào có phát hiện mới sẽ báo với sếp."
Cảm ơn em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!