Tra tìm một cái đồn công an gần khu vực, nên đi bộ xíu là đến, người làm việc không nhiều lắm, nhận số đợi một lát, liền được gọi đến cửa sổ tương ứng.
Nghe thấy là không hộ khẩu đăng ký hộ khẩu, cán sự hỏi mấy câu.
"Có người thân trực hệ không? Có giấy khai sinh không? Có báo cáo DNA không? Hoặc là cô có hồ sơ tư liệu gì không?
"Đều không có. Cán sự vuốt vuốt tóc mái, hướng vào bên trong gọi một tiếng"anh Lưu", hỏi anh ấy: "Không hộ khẩu, cái gì cũng không có, làm thế nào?"
Anh Lưu cúi đầu, đeo kính lão nhìn về phía Hướng Vãn và Vu Chu, xác định không phải đùa giỡn, sau đó đậy nắp chén trà lại: "Đến lầu hai, phòng 203."
Vu Chu vội vàng dẫn theo Hướng Vãn, hai người ở hành lang nhìn thấy anh Lưu, anh Lưu một tay cầm ly trà, một tay mở cửa: "Đến đây."
Đầu tiên là đi vào uống ngụm trà, sau đó đến trước bàn làm việc ngồi xuống, thái độ rất thân thiết:
"Ngồi đi, cô có chứng minh thư không? Để tôi xem một chút."
Vu Chu đưa chứng minh thư của mình lên, anh Lưu lướt qua máy, lấy hồ sơ điện tử ra, xem ảnh chụp hồ sơ, lại nhìn Vu Chu, sau đó trả lại cho nàng: "Hai người, quan hệ thế nào?"
Nhìn tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, không thể là người giám hộ chứ.
"Là như vậy, thưa anh, tôi và cô ấy trước đó hoàn toàn không quen biết, tháng trước, có một ngày cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nhà tôi, tôi hỏi cô ấy tới như thế nào, cô ấy nói cô ấy mất trí nhớ. Người nhà hay quê hương cái gì cũng không nhớ rõ, có đôi khi nói chuyện, còn nho nhã đấy, anh xem cô ấy, nhìn giống chỗ này có vấn đề nhỉ?"
Nàng chỉ chỉ đầu, "Nhưng tôi quan sát một tháng, không có, sinh hoạt đều bình thường, chỉ là sống chết không nhớ ra."
Anh Lưu nhìn Hướng Vãn im lặng không lên tiếng, mắt ngọc mày ngài.
"Cô ấy ăn vạ tôi, muốn ở cùng tôi, tôi cưu mang cô ấy cũng không phải không được, nhưng cô ấy không có giấy tờ gì, làm cái gì cũng không được, nên tôi suy nghĩ dẫn cô ấy đến đồn công an nghĩ cách. Có khó khăn thì tìm cảnh sát mà."
Vu Chu tìm kiếm rất nhiều tài liệu, vẫn quyết định tận lực thẳng thắn.
Anh Lưu lại từ trên mắt kính nhìn về phía Vãn: "Bao nhiêu tuổi, nhớ không?"
"18." Hướng Vãn nói.
"Ừm, miệng lưỡi rất rõ ràng."
"Đúng đúng, nhìn như không có vấn đề gì." Vu Chu vội vàng nói.
"Vậy cô ấy đến nhà cô bằng cách nào?" Anh Lưu hỏi.
"Không biết," Vu Chu hô to một tiếng, "Cũng không biết, cô ấy cũng không biết!"
Anh Lưu hoảng sợ, nhíu mày: "Cô đừng kích động, cô đừng kích động."
"Thật đấy, anh kiểm tra camera đi, anh có thể tìm quản lý kiểm tra. Khẳng định không phải tôi lừa đâu." Vu Chu nói.
"Cô," anh Lưu dùng nắp sứ gạt nước trà, thổi một cái, "Cô tự nguyện ở lại nhà cô ấy sao? Không sao, cô có thể nói suy nghĩ chân thật của mình, chúng tôi nhất định là vì nhân dân giải quyết vấn đề."
"Hết sức tự nguyện.
"Hướng Vãn nói. Ơ...... Vu Chu muốn nói, cũng không cần phải nhấn mạnh"hết sức. Anh Lưuhừ" nhíu mày, tầm mắt quét qua quét lại trên người hai người: "Cô cái gì cũng không nhớ? Một chút cũng không?"
"Hoàn toàn chính xác.
"Hướng Vãn mặt không đổi sắc. Anh Lưu bưng trà ở trước ngực, bưng một hồi lâu, loại chuyện này anh ấy cũng chưa từng gặp qua. Anh ấy đặt ly trà xuống, mở nắp:"Muốn làm hộ khẩu cũng không phải là không thể, hiện tại chúng tôi cố gắng giải quyết vấn đề cho những "người không có giấy tờ
"không thể đăng ký, tháng trước còn làm mấy kẻ lang thang không lai lịch, nếu quả thật có khó khăn, là có thể làm ha, cái này các cô đều không cần gấp gáp. Nhưng mà."
Anh ấy ho một ngụm đờm: "Nhưng mà ha, khẳng định không phải nha, cô chạy tới, nói muốn làm một cái, chúng tôi liền làm cho cô một cái, không có trò đùa như vậy, không có qua loa như vậy, ha, hộ khẩu là chuyện lớn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!