Cái gọi là "căn tin" của tòa nhà Thiên Âm thật ra là vài cái ghế dài tương tự như quán cà phê, đối diện có cửa sổ Trung Tây kết hợp, đương nhiên cũng có tiệc buffet, môi trường và giá cả đều cao hơn căn tin bình thường rất nhiều.
Bành Hướng Chi và Tô Xướng tìm một góc thanh tịnh ngồi xuống, Bành Hướng Chi đi gọi mì Ý, Tô Xướng chỉ cần một ly nước.
À, thì ra cũng không muốn ăn cơm, cô chỉ là, cô đơn.
Ha ha ha ha, từ cô đơn này dùng ở trên người Tô Xướng, thật chẳng hợp tẹo nào.
Đang câu được câu không trò chuyện, Tô Xướng ngẩng đầu, thấy một cửa sổ kiểu Nhật, Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn thực đơn, Vu Chu bên cạnh cúi đầu nhìn thức ăn mô hình tinh xảo trong tủ kính.
Nàng vẫn cứ như vậy, luôn bị mô hình lừa đi mua một ít khẩu vị căn bản không ăn, sau đó lại đổi với Tô Xướng.
Nhưng nàng lại vô cùng thích những cửa sổ có mô hình này, thậm chí sau khi tốt nghiệp vài năm, còn lôi kéo Tô Xướng đến căn tin trường nàng, cố ý mua cơm ở đó ăn.
Sau khi gọi món sườn heo cà ri cực kỳ khó ăn lần thứ ba, lần thứ ba hỏi, "Sao chua quá vậy?
"Tô Xướng cũng rất tự giác đưa cơm của mình qua. Vu Chu quên mình là gọi lần thứ ba, nếu như hai người vẫn ở bên nhau, nói không chừng, nàng còn có thể gọi lần thứ tư, lần thứ năm. Có lúc Vu Chu cố ý đến căn tin ngồi chờ Tô Xướng, sau đó nhìn cô từ chỗ rẽ cầu thang đi lên, quét ánh mắt lãnh đạm, lại tập trung vào Vu Chu. Sau đó Vu Chu vui vẻ vẫy tay với cô, nói:"Đàn chị, ở đây.
"Đàn chị lớn tuổi Tô Xướng cau mày, nhưng cũng cười đi qua. Đàn chị như vậy bình thường là nhân vật nổi tiếng trong trường học, rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của thiếu nữ trung nhị Vu Chu. Bởi vì lúc còn đi học, nàng chưa từng yêu đương với nhân vật nổi tiếng. Nhưng nàng cũng không phải người thật sự thích gây náo động, nếu thật sự bị chụp ảnh đăng lên mạng, bị rất nhiều người vây xem hoặc là chỉ trỏ, nàng sẽ căng thẳng đến cả đêm cũng không ngủ được. Vu Chu là một thiếu nữ trung nhị, chỉ ở trong phạm vi an toàn, thể hiện chút anh hùng nho nhỏ."Vãn Vãn! Chúc Chúc! Ở đây!
"Tiếng gọi của Bành Hướng Chi gọi Tô Xướng tỉnh lại, cô nhìn thấy Vu Chu và Hướng Vãn đi về phía mình. Cô gái ngồi trong căn tin lớn lên, bên cạnh có một cô gái nhỏ hơn, mặc quần áo thời niên thiếu của nàng, hưởng thụ sự chăm sóc của nàng. Nàng sẽ cầm ba lô cho Hướng Vãn, lúc đi tới cũng sẽ nói với Hướng Vãn bên cạnh:"Mô hình không thể tin được, em vẫn nên chọn theo khẩu vị trước kia của mình."
Hai tay Tô Xướng cầm ly thủy tinh ấm áp, mỉm cười gật đầu với họ.
"Cô Tô, đạo diễn Bành." Vu Chu có chút chần chừ, nhưng vẫn rất hào phóng ngồi xuống đối diện, cầm thẻ cơm Hướng Vãn trong tay.
"Sao em cũng theo người khác gọi cô Tô vậy?
"Bành Hướng Chi cười nàng. Vu Chu nhẹ nhàng gõ thẻ cơm lên mặt bàn, nói với Bành Hướng Chi:"Đều gọi như vậy mà."
"Em thấy một số học viên trong lớp huấn luyện phỏng vấn gì đó, cô Tô rất được chào đón." Vu Chu nói.
"Em sẽ xem cái đó sao?"
Tô Xướng đột nhiên lên tiếng.
"Ừ, em đều xem một chút.
"Hô hấp Tô Xướng rối loạn một giây, lại vững vàng trở lại. Bởi vì cô muốn hỏi, trước kia nàng hình như cũng không để ý những thứ này, nhưng cô lại cảm thấy, dù sao bốn người ở đây, tùy tiện nhắc tới trước kia, lo lắng Vu Chu không thoải mái. Bành Hướng Chi thấy Tô Xướng không nói gì, lại hỏi Vu Chu:"Sao hôm nay lại tới đây ăn cơm vậy?"
"Mẹ em sắp về rồi, nói là trước khi về cùng chị em ở Giang Thành tụ họp một buổi, cho nên tối nay không nấu cơm, em muốn tìm Hướng Vãn, hai đứa cùng ăn ở đây, cũng cảm nhận căn tin nghe nói rất ngon này, ha ha.
"Vu Chu nói. Nàng lại nhìn Hướng Vãn một cái, đêm đó qua đi, một hai ngày trước nàng còn có chút xấu hổ, thậm chí ở nhà nghĩ đến Hướng Vãn, đều phải mặc áo lót vào. Nhưng Hướng Vãn mọi thứ như thường, thẳng thắn vô tư, cô nàng lại cảm thấy mình đa nghi đến buồn cười, không nghĩ tới việc này nữa."Đúng rồi, em tới vừa đúng lúc," Bành Hướng Chi nói, "Kịch truyền thành mùa đầu tiên của chúng ta đã định lịch rồi, lát nữa tôi sẽ gửi trailer cho em, em nghe thử, tôi cảm thấy làm rất tốt."
"Vậy sao?
"Vu Chu rất hào hứng. Ánh mắt mừng rỡ chạm mắt Tô Xướng, thấy nàng vui vẻ, Tô Xướng cũng cười, vùi đầu uống một ngụm nước. Cơm nước xong xuôi, Vu Chu đã sớm nằm sấp trên giường, nghe trailer của"Điện Thờ
". Âm thanh khí thế bàng bạc chậm rãi kéo màn che ra, đầu tiên là mấy cái thần quỷ hỗn loạn, vạn yêu chém giết, dục niệm tung hoành cảnh tượng hỗn độn, sau đó bàn thờ Phật phủ xuống, không chế mọi thứ. Tiếng sáo từ từ như sương mù mê hoặc, cuối cùng tập trung vào một giọt nước. Giọt nước"đinh
"một tiếng rơi xuống, lời thoại của Thẩm Bạch nổi lên. Vu Chu phát một lần, lại phát một lần nữa. Sau đó nàng mang dép vào, chạy đến phòng Hướng Vãn, ngồi xuống giường, đặt điện thoại ở giữa hai người, phát lại một lần nữa."Nguyên tác Bát Đại Khâm Sai, app Chấp Nhĩ, SC Studio hợp tác sản xuất, kịch truyền thanh bách hợp đô thị linh dị, "Điện Thờ", mùa đầu tiên, ngày 27 tháng 8, kính mời đón xem."
Tay Vu Chu kích động đến run rẩy, nàng nói với Hướng Vãn: "Vãn Vãn, em có nghe thấy không?"
"Đây chính là kịch truyền thanh."
Biến con chữ thành âm thanh, dùng hiệu ứng âm thanh dựng cảnh tượng, kéo những tưởng tượng từ đầu óc vào tai, biến tình ý hàm súc từ những ngón tay ngập ngừng thành lời nói ra miệng.
Lời độc thoại của nhân vật, ngữ khí tạm dừng, âm nhạc ra vào, điều động tiết tấu, giống như làm cho câu chuyện của nàng sống lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!