Chương 47: (Vô Đề)

Hướng Vãn có chút căng thẳng, nhưng cũng may không nhiều lắm, cùng các bạn học trò chuyện đơn giản vài câu, nhưng vẫn không thích ứng lắm.

Bọn họ nói chuyện trong giới lồng tiếng cô nàng nghe không hiểu lắm, hơn nữa, có một chút nhớ Vu Chu.

Cô nàng lấy điện thoại ra, mở giao diện nhắn tin với Vu Chu, ấn nút thoại, mở miệng, lại từ bỏ.

Sau đó trượt lên để hủy giọng nói.

Hướng Vãn đứng dậy, đi đến phòng trà ở góc rẽ, ngửa đầu nhìn máy bán hàng tự động còn cao hơn cả người.

Bên trong màu sắc rực rỡ, chứa nước ngọt người ta muốn uống khi khát, giống như chứa nỗi nhớ bình thường được đóng gói hoa lệ.

Phía sau nhớ tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng với mùi thơm có khoảng cách.

"Cô ấy đi chưa?" Tô Xướng hỏi.

"Ừ, vừa rồi muốn chào chị mà chị không có ở đây.

"Hướng Vãn xoay người, nói với Tô Xướng. Tô Xướng"Ừ" một tiếng, đưa một xấp tài liệu trong tay cho cô nàng: "Tôi đã xin trước tài liệu của hai giảng viên hôm nay, còn có của tôi, chuyển sang chữ phồn thể, in ra một bản."

Hướng Vãn nhận lấy: "Đa tạ."

"Không chắc giản thể em có thể xem hiểu bao nhiêu, chỗ không hiểu, em dùng cái này đối chiếu một chút. Có điều em vẫn nên nhanh chóng học giản thể thì tốt hơn."

"Em đang học," Hướng Vãn nói, "Nhận ra được một ít rồi."

Lại lắc lắc điện thoại: "Bây giờ hệ thống của em cũng đã thiết lập thành giản thể rồi."

Tô Xướng cười: "Mua nước rồi thì vào đi, cần gì thì có thể tìm tôi."

Hướng Vãn gật đầu: "Em biết mà."

Tô Xướng vốn muốn đi, nghe cô nàng nói ba chữ này, lại dừng một chút, nhẹ giọng hỏi cô nàng: "Là……"

Tim đập mạnh, lời nói cũng có chút do dự, như đang mong đợi điều gì.

"Cô ấy đã nói với em, bảo em tìm tôi sao?"

"Cái gì?" Hướng Vãn không nghe rõ.

"Không có gì." Tô Xướng nhếch khóe miệng, đi ra ngoài.

Ba mươi mốt người ngồi trong một phòng học đơn giản, bàn ghế màu trắng, trước mặt là một màn hình lớn và bảng trắng, có người phụ trách giới thiệu sơ qua, đại khái là về việc thành lập và phát triển của Tam Thanh Studio, cùng với chương trình học, giảng viên và nội dung chủ yếu của lớp đào tạo lần này.

Tô Xướng làm giảng viên mở màn, đứng ở cuối cùng, nghiêng người dựa vào bàn ghế không người, chờ người phụ trách giới thiệu xong.

Có học viên thỉnh thoảng nhìn về phía sau, Tô Xướng nhàn nhạt nhìn một cái.

Bị bắt gặp, học viên lại ngượng ngùng lui về.

Nói đến cuối cùng, trên PPT của người phụ trách chiếu ra một mã QR, nói: "Các bạn thêm vào nhóm WeChat của lớp đào tạo chúng ta, các giảng viên cũng ở trong đây, có vấn đề gì có thể hỏi trong nhóm, có thông báo tạm thời cũng sẽ gửi vào nhóm.

"Các học viên nhao nhao lấy điện thoại ra, quét mã vào màn hình. Hướng Vãn nhìn người bên cạnh, cũng lấy điện thoại ra, nhưng cô nàng điều chỉnh chức năng của máy ảnh. Yên lặng chụp một tấm, cúi đầu, nghiên cứu mã QR một lúc lâu, cũng không biết sử dụng như thế nào. Tô Xướng nhìn cô nàng, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại của mình ra. Học viên lần lượt thêm vào nhóm, thông qua quét mã chia sẻ tham gia, ở bên trong chào hỏi sinh động. Đột nhiên phía dưới xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở: Thành viên nhóm"Tô Xướng" mời "Hướng Vãn

"tham gia nhóm chat. Nhóm WeChat đột nhiên yên tĩnh lại. Phòng học cũng yên tĩnh hơn một chút, Hướng Vãn quay đầu, đối diện với ánh mắt của một bạn học nam chưa kịp thu hồi. Người phụ trách thấy đã thêm nhóm xong, tắt PPT đi, tạm biệt. Tô Xướng đứng thẳng người, nhẹ nhàng gõ điện thoại lên bàn học."Vào học." Cô nói.

Chương trình học ngày đầu tiên kết thúc rất thuận lợi, từ lúc Vu Chu đón Hướng Vãn ở cửa tàu điện ngầm liền nhìn ra được, cô nàng rất vui vẻ, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy một chút nhảy nhót, thậm chí chủ động đề xuất muốn sẵn tiện đi siêu thị mua thức ăn, hôm qua bà Triệu nói muốn ăn đậu phụ nhưng không mua được, cô nàng cùng Vu Chu đi xem hôm nay có hay không.

Vẫn không có, nhưng mua hai bó rau khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!