Chương 45: (Vô Đề)

Đội mười cái quần. Vu Chu cảm thấy nếu có một tiết mục trao giải cho mức độ quê đội quần, bản thân nàng nhất định có thể dũng cảm giành được hạng nhất.

Ở trong lòng hung hăng véo người mình mấy cái, Vu Chu ổn định cảm xúc ngồi xuống, giải thích thứ này với Hướng Vãn.

Thứ này, bao bì quả thật có chút giống với bao tay hôm chúng ta ăn tôm hùm đất, nhưng đầu tiên, bao tay kia là hình vuông, cái này nhỏ hơn một chút, là hình chữ nhật.

Nói về bề ngoài, những thứ khác nàng khó có thể mở miệng.

Trời ạ……

Nàng suy nghĩ một chút, cầm lấy một cái, ở trong tay bóp một cái, ý bảo Hướng Vãn cũng cầm một cái bóp một cái.

"Biu…… Em có cảm nhận được không, bên trong thứ này không phải là loại bao tay nhựa, nó có dầu, trơn mượt."

Đôi mắt trong veo của Hướng Vãn nhìn nàng, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa, nói: "Cảm nhận được."

Mẹ ơi…… mình đang làm gì vậy. Vu Chu ở trong lòng đâm cho mình một nhát dao.

"Như vậy," giơ cái bao ngón tay kia lên, Hướng Vãn hỏi nàng, "Đây là cái gì?"

"Em đừng quan tâm, nhưng tóm lại đây là một thứ rất riêng tư, em không thể tùy tiện để ra ngoài, ừm, cái này phải cất đi."

"Không thể để người khác nhìn thấy?"

"Cũng không phải không thể thấy, chỉ là không khác gì với đồ lót của em, nó cũng chỉ là vải, đúng không, bộ dạng cũng ra dáng người, nhưng nếu em bày nó trên sô pha xếp một hàng, vậy cũng không quá thích hợp, đúng không?

"Nghĩ đến hình ảnh kia, khiến Vu Chu tự mình cười. Hướng Vãn thấy nàng cười, không hiểu sao hơi nhíu mày, nhưng cũng cười theo."Vậy cái này rốt cuộc là cái gì, chị phải nói cho em biết, tránh để em làm trò cười."

"Bao (ngón) tay.

"Lỗ tai Vu Chu hơi đỏ, gót chân dùng sức, nâng bàn chân lên, nhìn hai chân mình nhếch lên rồi hạ xuống. Tên như ý nghĩa, bao tay Hướng Vãn hiểu, nhưng lại càng không rõ, vì sao bao tay lớn một chút có thể đưa vào trong tiệm sử dụng, bao (ngón) tay lại không được."Em tự mình ngộ ra đi!

"Ngón chân Vu Chu cào đất, nói một câu như vậy, rồi đứng dậy đi ra ngoài rót nước uống. Đi tới trước máy lọc nước, rầm rầm uống hơn nửa ly nước, ngưng thần nghe động tĩnh bên trong, Hướng Vãn vẫn chưa đi ra. Vu Chu"hừ

"một tiếng, suy nghĩ một chút, bưng nước đi vào. Không vào không biết, vừa vào đã giật nảy mình. Hướng Vãn ngồi ở trên giường, xé mở một cái bao ngón tay, sau đó trầm ngâm, thăm dò đeo bao ngón tay trơn trượt lên ngón giữa tay trái của mình. Ngón tay đẩy đến gốc, cô nàng giơ tay lên nhìn, vẫn không nghĩ ra công dụng của nó. Mẹ ơi……"Hướng Vãn!" Vu Chu hét lớn một tiếng, bước nhanh tới, mặt đỏ bừng, "Em đang làm gì vậy!"

Sự hoảng loạn bất thình lình làm Hướng Vãn giật mình, mở to mắt long lanh như nai con nhìn Vu Chu, cắn môi, nói: "Chị bảo em tự mình ngộ ra, nên em đeo thử xem."

"Hơi chật, nhưng trơn trượt, cũng sẽ không rớt, không giống bao tay."

Vu Chu ngồi vào bên cạnh cô nàng, nặng nề dập ly lên tủ đầu giường, mặt đỏ bừng, biểu cảm lại giống như một con hổ.

"Tại sao chị……

"Hướng Vãn muốn nói lại thôi. Vu Chu hung tợn nhìn cô nàng chằm chằm."Phô trương thanh thế như thế, chị chột dạ?" Hướng Vãn nghiêng đầu, hỏi nàng.

"Tôi chột dạ? A ha ha ha tôi chột dạ, tôi chột dạ cái gì?

"Vu Chu cười, nuốt xuống cổ họng, đáy mắt lại liếc đến ngón tay Hướng Vãn đeo bao ngón tay, không thể không nói ngón tay Hướng Vãn rất đẹp, vừa dài vừa nhỏ, trắng nõn giống như bọc một lớp sữa. Ngón tay vị sữa bị keo dán màu hồng phấn bao bọc, liền có màu tình nếm trộm trái cấm."Tháo ra!" Vu Chu nhỏ giọng mắng cô nàng.

"Chị còn chưa nói cho em biết." Hướng Vãn có chút bướng bỉnh, còn có một chút tủi thân, Vu Chu khác thường như vậy, kẻ ngốc cũng biết không thích hợp.

"Không phải em đã biết hết rồi sao? Em giả vờ."

"Em biết cái gì?" Hướng Vãn nhíu mày, giọng nói cũng có chút nóng nảy.

"Em không biết, em đeo ngón giữa!" Vu Chu rất tức giận, nàng không biết Hướng Vãn học được những thứ này từ đâu, cẩn thận nhớ lại bên trong iPad có thứ gì không nên có hay không.

"Em… không thể đeo ngón giữa sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!