Hai người theo tới phòng ngủ phụ, thấy bà Triệu đứng ở cửa, có chút kinh ngạc: "Có người ở à?"
"Đúng vậy, Hướng Vãn ở trong này." Vu Chu rất bất đắc dĩ, đã sớm nói không phải loại quan hệ đó rồi mà.
"À, thận trọng, thận trọng là tốt, người ta tuổi còn nhỏ như vậy." Bà Triệu đẩy vali hành lý vào, sau đó lại quay đầu, ánh mắt muốn từ chối còn nghênh đón, "Nhưng bây giờ mẹ đến rồi, chỗ con cũng không có nhiều phòng, chẳng lẽ mẹ đến thư phòng ngủ dưới đất?
"Bà Triệu không chịu ngủ chung với Vu Chu, bởi vì khi đó Vu Chu và Tô Xướng ở chung lâu ngày, có một chút…… Ừ, thói quen nhỏ, có lần về nhà ngủ chung với bà Triệu, lúc tỉnh lại tay khoác lên ngực bà Triệu. Là tình huống rất ngẫu nhiên, nhưng bà Triệu rất ghét bỏ."Sao mà để mẹ nằm dưới đất được, mẹ không cần cố ý làm ra cái kiểu giọng điệu con cái bất hiếu tử không nhận mẹ như vậy được không?
"Vu Chu chán nản. Hướng Vãn ở một bên, nhẹ nhàng cười."Mẹ muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, ngủ phòng ngủ chính cũng được, con nói với Vãn Vãn." Vu Chu thở dài.
"Vậy mẹ cũng ngại ngủ phòng ngủ chính của con, mẹ ngủ phòng ngủ phụ là được, tủi thân thì tủi thân một chút, nhưng nho nhỏ, cũng rất ấm áp."
Bà Triệu ngồi xuống giường, vuốt vuốt bên ngoài vỏ chăn.
"Vậy," Vu Chu nói xin lỗi Hướng Vãn, "Vãn Vãn, em thu dọn đồ đạc, dọn đến phòng ngủ chính đi."
Hướng Vãn ngước mắt nhìn nàng, nghe lời thu dọn hành lý.
Bà Triệu ngồi ở trên giường, hai mắt không ngừng đánh giá bóng lưng của cô nàng, nhìn một cái, còn nói không nơi nương tựa mượn ở nhà nàng, nhìn động tác này, nhìn dáng người này, so với người hát hí khúc còn quy phạm hơn một chút, nhìn là biết một đại tiểu thư.
Cô con gái này của bà, mệnh nha hoàn, chậc, lại thích kiểu đại tiểu thư này.
Mắt thấy Hướng Vãn ôm quần áo bên người đi ra ngoài, bà Triệu lại kéo Vu Chu quay đầu muốn đi, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói với con, tuy rằng bây giờ mẹ tới, hai đứa các con hết cách mới phải ngủ cùng nhau, nhưng con cũng đừng đột nhiên vượt quá giới hạn, còn nhỏ lắm, thật sự là quá nhỏ nha, có thể không suy nghĩ rõ ràng nha, sau này trưởng thành, người ta lại oán con."
"Mẹ……" Vu Chu tức đến nghẹn lời.
"Ồ ồ ồ, quên mất, con là người ở dưới, đúng không?" Bà Triệu chớp mắt.
"Vậy cũng không sao.
"Bà vừa nhắc tới, vừa nhìn căn phòng, xem còn có thể mua thêm cái gì không. Vu Chu đóng cửa lại, xây dựng tâm lý vài lần, mới đi tới phòng ngủ chính. Hướng Vãn đang đặt áo ngủ ở đầu giường, lại chỉnh lại chăn, trong lúc đang giũ chăn cười."Xem ra, dì hiểu lầm rồi." Cô nàng chậm rãi nói.
"Ừ, nói rồi lại không nghe.
"Vu Chu tựa vào tủ quần áo, nhìn cô nàng làm. Hướng Vãn lại hỏi nàng:"Vậy mấy ngày nay, chị ngủ với em?"
"Em đừng lo lắng, em cứ ngủ ở phòng ngủ chính đi, buổi tối tôi thấy bà ấy ngủ, sẽ đi ra ngoài sô pha ngủ, buổi sáng bà ấy kiên trì tới 6 giờ 45 mới thức dậy, buổi tối cũng không dậy nửa đêm, tôi đặt chuông báo thức, trước khi bà ấy thức dậy thu dọn sô pha chạy vào là được."
Hướng Vãn nhíu mày: "Có chút phiền phức."
"Không phiền phức, dù sao gần đây tôi cũng không cần đi làm, ban ngày ngủ bù cũng vậy." Vu Chu nói.
"Không bằng chúng ta cùng ngủ, giường này rất lớn, hai chúng ta ai ngủ nấy, cũng không ảnh hưởng."
Hướng Vãn suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn nói: "Tướng ngủ của em rất ngoan, không quấy rầy chị."
"Phụt." Vu Chu vui vẻ, "Sao em biết mình ngủ ngoan? Nào có ai nói mình ngủ ngoan chứ?"
Hướng Vãn rất thành khẩn: "Nha hoàn nói.
"À, quên mất, tiểu thư tướng phủ, ngủ một giấc đều khua chiêng gõ trống, cho nên cô nàng cho rằng Vu Chu ngủ cùng mình cũng không có gì, trong mắt cô nàng, có lẽ Vu Chu ngủ ở bên cạnh, chính là tiểu nha hoàn gác đêm cho mình. Nghĩ tới đây, Vu Chu cảm thấy có chút buồn cười, giúp cô nàng chỉnh lại giường. Bà Triệu không khách sáo chút nào, cũng không rảnh rỗi chút nào, đặt hành lý xuống, liền dựa vào khung cửa hỏi:"Buổi tối ăn gì? Vãn Vãn muốn ăn gì?
Chúc Chúc muốn ăn gì?
"Đặt Hướng Vãn ở phía trước, là tỏ vẻ mẹ vợ sáng suốt như bà tôn trọng con dâu cỡ nào. Gả đến nhà bà, tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Nhưng bà lại đang suy nghĩ tại sao là mẹ chồng nàng dâu, con gái bà là người ở dưới, điều này bà luôn quên mất. Năm đó khi Vu Chu nói với bà, bà như sét đánh ngang tai, hận không thể xoắn tóc làm ni cô, cứ cách dăm ba bữa lại gửi cho Vu Chu cái gì mà"Đồng tính luyến ái có thể là khuyết điểm tư tưởng ở phương diện này", Vu Chu vẫn không bị lung lay.
Sau đó bà Triệu đã nghĩ thông suốt, cho dù Vu Chu bị bệnh nặng gì, bà cũng phải chăm sóc nàng thật tốt, ít nhất là còn sống.
Huống chi con gái của bà cái gì cũng tốt, có chút tật xấu cũng có thể chấp nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!