Chương 40: (Vô Đề)

Trung tâm thương mại gần nhà Vu Chu là một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng, mấy người từ tầng hầm đi thẳng lên tầng bốn, cửa hàng Teppanyaki giá bình quân đầu người khá cao, không nhiều người ăn lắm, bởi vậy không cần phải chờ đợi.

Bốn người muốn một phòng nhỏ, gọi mỗi người một suất tự chọn, Bành Hướng Chi ở trên thực đơn chọn đại một mạch, sau đó đóng lại đưa cho nhân viên phục vụ, hai tay ôm mặt nói với Tô Xướng:

"Đủ ý tứ với cậu chứ? Ăn buffet, sẽ không gọi đến làm cậu phá sản."

Tô Xướng cười, không nói gì.

"Cậu thật khinh người nha, cậu chắc chắn cậu sẽ không phá sản sao?" Bành Hướng Chi trừng cô.

"Cậu có biết bây giờ trên mạng có bao nhiêu người muốn cậu nghèo chết không?"

"Không biết." Tô Xướng nói.

"Ai nha, phía dưới Weibo của cậu không phải ngày nào cũng có người kêu, Xướng bảo à nghèo một cái cho em xem đi, cho em một cơ hội bao nuôi chị.

"Bành Hướng Chi quái gở. Vu Chu bật cười. Tô Xướng liếc sang nàng một cái, cũng nhếch khóe miệng. Y, tình nhân thối, Bành Hướng Chi nổi hết da gà, trước kia sao không phát hiện cô thích liếc mắt đưa tình như vậy chứ."Thấy ghét."

Cô ấy nhỏ giọng mắng một câu, chuẩn bị tìm đồng minh, "Vãn Vãn, chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Mời nói."

"Giọng điệu này của em rốt cuộc từ đâu ra vậy?" Bành Hướng Chi nói xong liền cười không ngừng.

"Bẩm sinh."

"Phụt ha ha ha ha ha em cũng đừng chọc tôi cười nữa."

Hướng Vãn nhíu mày, Vu Chu vội nói: "Em ấy học trên TV, xem phim cung đấu nhiều quá đó."

Nhưng Tô Xướng lại như có điều suy nghĩ, cô nhìn cử chỉ của Hướng Vãn, lại nhìn sang Vu Chu vội vàng giải thích, lại ngẫm lại hành động "không rành thế sự" của Hướng Vãn, đột nhiên nhớ tới, Vu Chu đỏ mắt nói với cô, Hướng Vãn là xuyên không tới.

Cô có một ý nghĩ không quá chắc chắn, có lẽ Hướng Vãn gặp biến cố gì đó, não bộ bị va chạm các loại, mất trí nhớ hơn nữa căn cứ vào nội dung phim truyền hình trước kia bóp méo tiềm thức về thân phận, sau khi tình cờ gặp Vu Chu, thì nói cho nàng biết, bản thân là xuyên không tới.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không tin, nhưng đó là Vu Chu.

Rất thích phô trương thanh thế, nhưng cho tới bây giờ liền mềm lòng đến rối tinh rối mù, dục vọng bảo vệ và tinh thần chính nghĩa đều bạo rạp của thiếu nữ trung nhị.

Cho nên, mặc kệ Hướng Vãn đến cùng có phải xuyên không tới hay không, Vu Chu đều tin, hơn nữa còn cưu mang cô nàng, chăm sóc cô nàng, thậm chí giúp cô nàng giấu diếm thân phận.

Như vậy có lẽ có thể giải thích, tại sao Hướng Vãn lại nói chuyện kỳ lạ, tại sao cô nàng tựa hồ cái gì cũng không có, đột nhiên xuất hiện, lại hoàn toàn dựa vào Vu Chu để sống.

Nghĩ tới đây, trái tim có chút đau, lúc Vu Chu nói với cô Hướng Vãn là xuyên không tới đây, có phải đang xin cô giúp đỡ hay không?

Ít nhất là, hy vọng cô tin tưởng nàng.

Nếu như không phải muốn nuôi Hướng Vãn, nàng nhất thời có lẽ cũng sẽ không khó khăn đến vậy.

Tô Xướng thầm thở dài một hơi, hỏi Hướng Vãn: "Nghe nói em muốn tham gia lớp lồng tiếng hè?"

"Vâng."

"Vậy lớp văn hóa thì sao, em định bổ sung thế nào?

"Vu Chu cảnh giác vểnh tai lên, không thích hợp, tại sao Tô Xướng lại đột nhiên quan tâm Hướng Vãn như vậy? Phải nói, trước kia Tô Xướng từng quan tâm đến ai à? Bành Hướng Chi cũng không hiểu ra sao, đứng nghiêng đầu nhìn các cô."Em……

"Không biết, Hướng Vãn quay mặt nhìn Vu Chu. Vu Chu nói:"Em cũng đang rầu rĩ, em ấy không có bằng cấp gì cả, không phải chúng ta vẫn luôn đi theo giáo dục bắt buộc sao, em ấy nhổ hành trên đất khô, em cũng không biết nên để em ấy học cái gì trước tiên.

"Biết chữ gì gì đó, lẽ ra phải học từ tiểu học, nhưng cô nàng lại hiển nhiên không phải văn hóa tiểu học. Tô Xướng nói:"Chị có mấy người bạn giáo sư, lát nữa giúp em hỏi thử. Nếu không được thì sắp xếp gia sư cho em ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!