Chương 35: (Vô Đề)

Hướng Vãn có vẻ hơi say.

Lúc Vu Chu phát hiện, Hướng Vãn đang ngồi nghiêng trên ghế, hướng về phía Bành Hướng Chi, hơi hơi khom người, một tay cầm tay Bành Hướng Chi xuống, nắm trong tay, hai tay nắm lấy tay Bành Hướng Chi, nhẹ nhàng lắc lắc.

Phấn má đào, trong mắt đựng rượu nhìn cô ấy.

Trong lòng Bành Hướng Chi lộp bộp.

"Sao vậy?

"Cô ấy vội khép chân lại, cũng quay sang bên kia. Vu Chu cảnh giác nhìn chằm chằm, thấy Hướng Vãn xấu hổ nhìn mình, sau đó đưa tầm mắt vụng về đáp lại trên mặt Bành Hướng Chi. Cô nàng trịnh trọng nhẹ nhàng nói:"Đạo diễn Bành, em muốn làm nũng với chị.

"Đồng tử Vu Chu nhanh chóng mở rộng, cảnh báo an toàn kêu bíp bíp. Nàng"tạch

"một chút muốn đứng dậy ngăn cản Hướng Vãn, đứng lên hoảng hốt, bị vấp chân ghế một chút, Tô Xướng vươn tay đỡ lấy nàng, Vu Chu theo bản năng mượn thế nắm một cái, cầm tay Tô Xướng. Nàng mang theo vẻ mặt hoảng loạn còn chưa tản đi quay mặt nhìn Tô Xướng, tay của nàng lạnh lẽo, lực nắm không nhẹ không nặng, quen thuộc đến tận xương tủy. Vu Chu rút tay về, nói:"Thật ngại quá."

"Không sao."

Bên kia Bành Hướng Chi không hiểu hỏi Hướng Vãn: "Em muốn… làm nũng cái gì?"

Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Nhà bọn em không có tiền, lại muốn đến lớp huấn luyện, em muốn…

"Cô nàng đè nén cảm giác say, hô hấp từng đợt từng đợt. Bành Hướng Chi nổi da gà, buột miệng nói:"Tôi miễn cho em."

"A?" Hướng Vãn ngước mắt, lại nhìn Vu Chu, "Em không cần miễn, chỉ cần chị đánh em là được.

"Bành Hướng Chi bị dọa khóc, đây là sở thích cmn gì vậy? Cô ấy khó khăn nuốt nước miếng, rút tay về:"Đầu tiên, tôi không phải."

"Tiếp theo, tôi có bạn trai gì gì đó, cũng không có, sở thích S. M gì đó ha.

"Một câu này nói rất nhỏ. Hướng Vãn mở to đôi mắt mềm mại, một chữ cũng nghe không hiểu."Giảm giá, là giảm giá, đạo diễn Bành." Đầu Vu Chu vòng qua, hận không thể cầm loa lớn hô lên, nhưng thật sự quá mất mặt, lúc nàng vội vàng bác bỏ tin đồn, vẫn hạ thấp giọng.

"Ồ." Bành Hướng Chi thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực, "Làm bà đây sợ muốn chết."

"Cái đó," Vu Chu nhe miệng, "Thật ngại quá đạo diễn Bành, tôi không nói rõ với em ấy, tiền chúng ta cứ nộp như thường lệ."

"Không sao không sao, tôi nói cho em ấy miễn, không sao, mặc dù vừa rồi bị hết hồn, nhưng lời đã nói tôi không bao giờ rút lại. Thật ra tôi cũng cảm thấy em ấy rất có thiên phú, thêm một vị trí dự thính hẳn là không thành vấn đề, nhưng nếu cần tài liệu học tập, các em tự bỏ tiền mua, còn có thẻ cơm căn tin, lớp huấn luyện chúng ta có bao, dự thính chắc là không có."

"Em ấy mới 18, lại không có văn hóa, cũng không dễ dàng, em lấy tiền của lớp huấn luyện đăng ký lớp văn hóa cho em ấy, không biết chữ thật sự không được, đi đâu cũng không được."

"Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy."

Vu Chu cúi đầu nghe, dùng đũa chọc bát, đột nhiên cảm giác mình giống như bị mời phụ huynh.

Hai người liền hàn huyên một hồi về vấn đề trưởng thành của Vãn Vãn, còn nói một ít có không, một bữa cơm cũng gần kết thúc.

Bành Hướng Chi đi ra ngoài quét mã trả tiền, mọi người cũng cầm túi đứng dậy, lần lượt đi ra ngoài.

Một bữa cơm xem như tận hứng mà về, một đám người đứng ở trước cửa nhà hàng, từng người một tạm biệt.

Bành Hướng Chi làm chủ, nghĩ là đã uống rượu, nói không yên tâm, theo thứ tự đưa mọi người lên taxi, cố ý để một số người ở lại cuối cùng.

Tô Xướng đứng trước cửa nhà hàng hóng gió, lấy điện thoại ra muốn gọi người lái hộ.

Lại có một chút do dự, giống như đang nghĩ có nên gọi Vu Chu bọn họ cùng đi không.

Không ngờ tới Bành Hướng Chi phong tình vạn chủng xoay trở lại, liếc mắt nhìn Tô Xướng cầm điện thoại, Vu Chu và Hướng Vãn đứng ở một bên: "Chúng ta đi tăng hai.

"Cô ấy cười tủm tỉm nói. Cô ấy thấy Tô Xướng lười biếng giương mắt nhìn mình, Bành Hướng Chi cảm thấy trong ánh mắt cô hẳn là viết"Nghe mình nói cám ơn cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!