Chương 27: (Vô Đề)

Vu Chu cảm thấy Hướng Vãn rất có thiên phú.

Điều này thể hiện ở chỗ, cô nàng thu lại chỉ vỏn vẹn bốn lần, đã đạt tới yêu cầu khắc khe từ trước đến nay của Bành Hướng Chi.

Vì thế Bành Hướng Chi nhân cơ hội, đưa kịch bản kỳ thứ năm cho cô nàng, chỗ này chị dâu Tiền muốn ôm đứa nhỏ nói với Thẩm Bạch về quá khứ của chị ấy, kiếp trước chị dâu Tiền là một người đàn ông, bởi vậy nội dung hồi ức do một CV nam trình bày.

Mà chị dâu Tiền hiện đại, cũng chính là Hướng Vãn, chỉ cần nói vài câu.

"Tôi từ những ký ức xưa cũ đến đây, từ thiên thu vạn đại đến đây, xuyên qua thước đo thời gian, chuyển đổi thân thể nam nữ, chỉ để tìm thấy anh ấy."

"Không có gì bất ngờ, cũng không cầu rầm rộ, lúc vui vẻ nhất, là anh ấy tan ca nấu cho tôi một bát mì nhỏ, tôi ở một bên đập trứng gà. Lúc đau đớn nhất, là hạ sinh con của chúng tôi."

"Tôi muốn ở lại đây, là một người bình thường, bình thường và yêu anh ấy.

"Gần tương đương với tính chất độc thoại, cho nên Hướng Vãn có thể hoàn thành một mình. Kịch bản đưa vào, Hướng Vãn thật lâu không nhúc nhích, cũng không OK nữa. Đợi quá lâu, Bành Hướng Chi có chút lấy làm lạ, cuối cùng, Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nói:"Em xem không hiểu."

"?"

Bành Hướng Chi sửng sốt.

"Chết mẹ." Vu Chu cũng sửng sốt, quên mất kịch bản là chữ giản thể. Vừa rồi không có lời thoại còn dễ nói, hiện tại yêu cầu một đoạn solo không ngắn, cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Xem không hiểu," Bành Hướng Chi nhíu mày, "Là có ý gì?"

"Em……"

"Em ấy không biết chữ.

"Vu Chu tiến lên một bước, nói. ??? Dấu chấm hỏi trong đầu Bành Hướng Chi biến thành ba cái. Ngay cả Tô Xướng cũng không nhịn được nhìn qua. Mù chữ? Cô gái trẻ đẹp hiện tại, dường như không có quá dính dáng đến hai chữ này."Cái đó……

"Vu Chu lại muốn bịa ra câu chuyện trọng nam khinh nữ kia, nhưng khoé mắt nhìn thấy Tô Xướng ở bên cạnh, nàng lại bịa chuyện không ra lời. Đang gặp khó khăn, nghe Tô Xướng nhẹ nhàng nói với Bành Hướng Chi:"Nghe em ấy nhắc tới, mới từ trên núi xuống, điều kiện gia đình không được tốt."

"Hả?

"Vu Chu nhìn cô, cô lại dùng lý do thoái thác của Vu Chu, giúp Hướng Vãn giải thích. Mà lời nói thái quá này, từ trong miệng Tô Xướng nói ra, độ tin cậy cao hơn nhiều. Khuôn mặt lạnh lùng mà khách quan của cô, có thể vì bất cứ chuyện gì mà học thuộc lòng. Vu Chu trở tay gãi cổ. Bành Hướng Chi lật kịch bản, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tô Xướng:"Cậu nói chuyện với em ấy lúc nào?"

Tô Xướng không trả lời.

"Cậu lại là người nhiều chuyện như vậy từ khi nào?

"Bành Hướng Chi hùng hổ dọa người. Tô Xướng vẫn không tiếp lời."Đậu má," Bành Hướng Chi lại gần, trở tay che miệng, "Cậu không phải coi trọng người ta đó chứ."

"Không được nha không được, cậu lớn hơn người ta mười mấy tuổi, hơn nữa, người có gánh nặng gia đình như vậy, về sau cậu nuôi cả nhà à?

"Bành Hướng Chi lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc eo Tô Xướng. Tô Xướng nhíu mày, nhẹ nhàng"Chậc" một tiếng, động đậy thân thể, tránh khỏi Bành Hướng Chi ồn ào.

"Ha ha ha ha.

"Bành Hướng Chi biết việc này không thể nào, nhưng cô ấy chỉ muốn ghẹo cô một chút, xem dáng vẻ cô không thể làm gì, thú vị nhất. Cô ấy cười, mang theo vui sướng còn sót lại hắng giọng, nói:"Vậy……"

Nếu không thì thử học thuộc lòng một chút, hoặc là đổi người, đạo diễn Bành vô tình trực tiếp giải quyết.

"Đợi một chút!

"Vu Chu lấy điện thoại ra, đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, vừa rồi đã nhập đoạn này vào trong điện thoại, chuyển thành chữ phồn thể, sau đó gửi đến điện thoại Hướng Vãn. Nàng tỏ ý bảo Hướng Vãn ra:"Vãn Vãn, em xem điện thoại đi."

Ánh mắt Bành Hướng Chi bay qua, rơi vào trên màn hình điện thoại của nàng, lại sửng sốt: "Biết chữ phồn thể?"

Nhìn ra được, lượng tin tức trong chốc lát này đã khiến đầu óc cô ấy phải lao lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!