Vu Chu tức giận đến muốn đánh cô nàng.
Lại nghĩ, so đo với một đứa trẻ thì được gì, nàng liền bước trở về.
Vẫn xoay người chậm rãi đi dọc theo đường phố, nàng nhìn thấy Hướng Vãn nhìn mình ba lần.
"Có chuyện gì thì nói." Nàng không thèm nhìn Hướng Vãn.
"Tò mò."
"Tò mò cái gì?"
"Chị với Tô cô nương chênh lệch lớn như vậy, thế gặp gỡ như thế nào, rồi bên nhau như thế nào?"
Nói đến đây, Vu Chu vui vẻ: "Nằm viện á."
"?"
"Không ngờ đến phải không, tôi và chị ấy nằm viện quen nhau."
Trước mặt bệnh tật mọi người bình đẳng, cũng không quan tâm bạn là con cưng của ông trời hay là cá muối nhân gian.
Huống chi ở Giang Thành, nơi tài nguyên y tế khan hiếm như vậy, bác sĩ giỏi nhất đều ở bệnh viện công, chỉ cần không phải trường hợp quá đặc biệt, dù có tiền hay không, mọi người đều phải chờ bệnh viện sắp xếp giường bệnh, đều là giường bệnh bình thường.
Có điều Vu Chu vận khí tốt, cũng vì là một cơn bệnh nặng ngay sau khi tốt nghiệp, trước đó chưa từng nằm viện nên gia đình rất lo lắng, đã bỏ thêm tiền để y tá sắp xếp cho nàng một phòng bệnh đôi.
Phòng bệnh đôi là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện Bình Tế, ngoại trừ phòng bệnh VIP Chí Tôn trong tin đồn.
Rất dễ đoán nhỉ, người còn lại trong phòng bệnh đôi chính là Tô Xướng.
Hai người phải làm phẫu thuật không giống nhau, nhưng đều cùng khoa, bệnh của Tô Xướng nhẹ hơn nàng một chút, nhưng bởi vì cô phải chờ bác sĩ trưởng khoa làm, đến trước nàng một ngày, còn xếp sau nàng một ngày.
Để thuận tiện quản lý, bệnh viện này không cho phép người nhà ở lại, chỉ có thể thuê y tá, vì vậy vào một ngày hè oi bức lần đầu tiên Tô Xướng gặp Vu Chu, đeo một chiếc ba lô đen nhét rất phồng, bên phải treo một cái chậu mua tạm, bên trái cầm một bịch giấy vệ sinh lớn.
Còn lần đầu tiên Vu Chu gặp Tô Xướng, cô mặc đồ bệnh nhân, tóc đen dài ngồi thẳng ở đầu giường chơi điện thoại, giống như Tây Thi bệnh.
Lúc ấy Vu Chu chính là hối hận, cực kỳ hối hận, ai có thể ngờ đến bệnh viện còn có thể gặp được mỹ nữ chỉnh đốn thể diện như vậy, sớm biết như vậy đã không kéo quần áo chất đống giống như dưa chua vào.
Bị người ta làm cho mình cảm thấy như vào cục cảnh sát.
Tô Xướng không thích nói chuyện, cũng không muốn chào hỏi nàng, chỉ nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục chơi điện thoại.
Nhưng Vu Chu là ai, cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ, nhìn trên chăn nàng có một bông hoa nhỏ, mà Tô Xướng không có, nàng liền cảm thấy cô không bằng mình.
Không mất mặt nữa.
Thời gian nằm viện đương nhiên rất khô khan, nhưng với Vu Chu là ngoại lệ.
Nàng có thể vui vẻ lắc lư giường bệnh, lúc thì ngồi lắc, lúc thì nằm lắc, có thể vì độ hoàn thiện của chế độ gọi món của bệnh viện mà thán phục, có thể ăn ngấu nghiến hộp cơm khó nuốt của Tô Xướng, còn hỏi cô: "Chị chỉ ăn chút vậy thôi sao?"
"Phải ăn nhiều vào, chị gầy như vậy, kẻo lát lại ngất xỉu trên bàn mổ.
"Không phải lời gì tốt, nhưng Tô Xướng cười, có lẽ là bởi vì cô gái trông hơn 20 tuổi, nói chuyện nghe giống như một bà dì ở phòng bên, lải nhải không ngừng, tán gẫu đủ thứ. Sau đó cô hỏi Vu Chu, sao lại có thể vui như vậy, Vu Chu nói,"Khó khăn lắm mới nằm viện một lần, thật ra còn rất kích động, chị không biết thôi, em là một người viết tiểu thuyết, em chuẩn bị đem những thứ này, đều dùng vào tư liệu sống.
"Khi đó nàng cảm thấy, tay viết từng làm phẫu thuật chắc không nhiều lắm, đề tài này của nàng, nhất định có thể một lần mà nổi tiếng. Sau đó thì bị số liệu dạy làm người. Cũng hiểu được, tay viết từng làm phẫu thuật như cá diếc qua sông. Ngày đầu tiên rất vui vẻ, ngày hôm sau đã khóc, ngồi ở trên giường bệnh khóc rất thương tâm, làm Tô Xướng mới vừa rửa mặt trở về hoảng sợ. Cũng là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với nàng, hỏi nàng:"Sao vậy?
"Giọng nói chủ động đáp lời, so với giọng nói bị động nói chuyện của cô dễ nghe hơn rất nhiều, có thể là do nghe rất sinh động. Vu Chu khóc nói:"Mẹ kiếp, em cảm thấy em rất đau."
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!