Từ phòng tắm đi ra, Vu Chu còn chưa lấy lại tinh thần. Cho dù nàng tự xưng là một người bình tĩnh, nhưng việc này cũng thật sự vượt quá khả năng.
May mắn nàng là người viết tiểu thuyết, cũng may mắn nàng mới 25. Nếu hôm nay người đối mặt với Hướng Vãn là mẹ nàng, đoán chừng bệnh tim cũng sắp bị dọa ra tới.
Lại nói tiếp, trong lòng Vu Chu còn phấn khích mơ hồ.
Từ nhỏ nàng đã cảm thấy, bản thân không nên bình thường như vậy. Từ nhỏ nàng đã cảm thấy, bản thân nên là một người làm chuyện lớn.
Hoặc là nói, chung quy phải có một chút khác với người thường, bí mật.
Sau khi lừa gạt bạn học lớp 4 hồi tiểu học nói mình là thủy thủ mặt trăng xinh đẹp cải trang vi hành ở nhân gian không thành, Vu Chu bắt đầu dần dần ngộ ra chân lý cuộc đời.
Chân lý cuộc đời, chính là dần dần tiếp nhận quá trình bình phàm của mình.
Mà Hướng Vãn cổ quái xuất hiện, vào ngày thường buồn tẻ mà nhàm chán của nàng châm một mồi lửa, sở dĩ không báo cảnh sát, một mặt đúng là không dám, mặt khác, hồn thiếu nữ trung nhị khởi tử hồi sinh đang lấp lánh phát sáng.
Xuyên không à, ngầu muốn chết.
Vì thế nàng lau tóc, rẽ một vòng lại nhìn Hướng Vãn trong phòng khách.
Vẫn ngồi thẳng tắp, biên độ lắc đầu vô cùng nhỏ.
Vu Chu đi qua chào hỏi: "Lưng cô khá tốt ha?"
"Hả?
"Hướng Vãn ngẩng đầu. Tắm rửa đi mệt mỏi và binh hoang mã loạn, Vu Chu tựa vào hành lang nhìn cô nàng. Quả thật vô cùng giống một người cổ đại, ánh mắt nhìn người cũng muốn nói lại thôi, đầu tiên là điểm trên mặt đất một chút, sau đó lảo đảo nâng lên. Người hiện đại rất ít có rụt rè như vậy, lần cuối cùng nhìn thấy Cố Phán Sinh Huy tương tự ở trên TV, hình như là"Hồng Lâu Mộng" bản năm 1987.
"Tắm rửa không?"
Vu Chu dừng một chút, "À, tắm gội."
Hướng Vãn có vài phần kinh ngạc, đứng dậy muốn hành lễ: "Làm phiền cô nương."
"Không cần thiết." Vu Chu cũng nho nhã theo, giơ tay ngăn cô nàng lại, "Sau này đừng hành lễ, tôi không biết hồi."
"Vâng."
"Lại đây đi.
"Vu Chu xỏ dép lê, đi qua hành lang, mở cánh cửa đầu tiên bên tay phải, phân tách toilet khô và ướt, bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch và bồn cầu gắn tường, phòng trong là một phòng tắm vòi sen. Hướng Vãn do dự đi vào, giẫm lên đệm chân hút nước, lại giẫm lên gạch men sứ nho nhỏ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy trên tường xuất hiện chính mình rõ ràng. Đồng tử cô nàng bỗng nhiên phóng đại, ngây ra như phỗng nhìn vào gương."Gương, đừng sợ." Vu Chu lấy vòi sen xuống, lấy tay vừa thử nhiệt độ vừa giải thích.
Gương ở triều Lý cũng có, có điều là gương đồng, chỉ có thể mơ hồ chiếu ra một cái bóng, làm sao có thể hiện rõ như thế. Hướng Vãn nghiêng đầu sang trái, tua rua đánh tới tóc mai của cô nàng, cô nàng từ trong gương nhìn lên, ngay cả hành động lông mi cũng rõ ràng.
Cô nàng lại nghiêng sang phải, điểm thúy nhoáng lên, sống động như thật.
Cô nàng nằm tằm chồng lên, nhìn thiếu nữ trong gương ngượng ngùng gợi lên khóe miệng. Mắt ngọc mày ngài, rực rỡ như ráng chiều.
Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu, ngọn đèn này vô cùng đẹp, lung linh lung linh, làm nổi bật người trong gương như ở tiên cảnh.
"Tương lai……" Cô nàng lẩm bẩm, lần đầu tiên cảm nhận được tương lai một cách cụ thể như vậy.
Là cảnh giới thần tiên mà Đan Thanh thánh thủ miêu tả không ra vạn nhất, là cực lạc thái hư thi từ ca phú chịu không nổi một mảy may. Đặc biệt là giờ phút này, hơi nóng từ trong kính truyền tới, trong gương cô nàng mờ gần một nửa, giống như một giấc mơ.
Cô nàng ghé sát lại, chóp mũi gần như muốn yêu chiếc gương lạnh lẽo, thoáng chạm một cái, lại rụt lại.
Lén nhìn Vu Chu, Vu Chu điều chỉnh nhiệt độ nước, một tay xách vòi sen, tựa vào cửa kính nhướng mày với cô nàng.
Vu Chu muốn nói, cô lãng phí rất nhiều nước của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!