Vu Chu rất không quen.
Cảnh tượng này ngay cả trên TV cũng chưa chắc đã thấy, hay nói cách khác, ngay cả khi nàng viết văn cũng chưa chắc có thể tưởng tượng ra được, nhưng giờ đây nó lại xuất hiện ngay trước mắt. Nàng như một người xuyên không, từ cuộc sống tầm thường xuyên vào thế giới danh lợi.
Trước mắt là một trường quay rất lớn, nói rất lớn, là bởi vì mọi người trước mắt đều bề bộn nhiều việc, giữa ánh đèn có những bóng mờ chuyển động, giữa tiếng bước chân vội vã thỉnh thoảng lại vang lên tiếng "cạch" của máy ảnh.
Các nhiếp ảnh gia vừa điều chỉnh ống kính vừa thì thầm với trợ lý nhiếp ảnh, ánh sáng trắng sáng chói vây quanh người đứng trước tấm màn, giống như muốn nâng nàng lên tận trời.
Vu Chu nhìn ánh sáng mãnh liệt nhưng nhu hòa, cảm thấy bụi bặm nhỏ bé bao phủ nó cũng không hợp với mình.
Trong không khí có mùi nước hoa tương tự như khách sạn cao cấp, quần áo may sẵn mượn được từ show diễn chỉnh tề treo ở một bên, mà bộ Tô Xướng mặc trên người, là kiểu dáng cao cấp.
Bối cảnh thật ra rất đơn giản, chỉ là một cái ghế cao, phía sau là một tấm màn màu trắng mang theo một chút phong cách phục cổ.
Tô Xướng ngồi ở trên ghế, một cái áo khoác thêu màu đen thuần thủ công, khoác một nửa lên bả vai thon gầy của cô, bên trong là bộ jumpsuit với cổ chữ V sâu, làn da trắng ngần như trăng sáng lấp ló hiện ra.
Mới vừa rồi, chuyên viên trang điểm đã tỉ mỉ phủ một lớp phấn highlighter mỏng, dưới ánh đèn, làn da cô càng thêm rạng rỡ, động lòng người.
Cô vừa nói chuyện với chuyên viên trang điểm, vừa cầm mặt nạ trong tay, đưa lên trước mặt phải và khẽ điều chỉnh, dùng ánh mắt hỏi xem có đúng như vậy không. Nhiếp ảnh gia ngẩng lên, bắt được khoảnh khắc đó, bảo cô đừng động đậy, giơ tay điều chỉnh ống kính và thử chụp một tấm.
Đây chính là hiện trường chụp ảnh cho tạp chí thời trang, giống như tưởng tượng nhưng cũng lại không hoàn toàn giống. Không căng thẳng như trong phim ảnh, có người đang uống trà sữa, có người nhỏ giọng tám chuyện với nhau, còn có nhân viên từ bộ phận khác chạy qua nhìn một chút.
Vu Chu nghe thấy họ hỏi khi nào chụp xong, có đặt cơm trưa không.
Còn có người hỏi, đang chụp Tô Xướng sao?
Diễn viên lồng tiếng thật ra rất ít khi lên tạp chí thời trang, nhưng hai năm nay lưu lượng ngành nghề tăng lên, độ chú ý cao một chút, lúc trước tạp chí khác từng mời một nam CV chụp ảnh. Còn Tô Xướng là nữ CV đầu tiên lên bìa tạp chí thời trang.
Mặc dù là tạp chí hạng hai, nhưng tính chất, thẩm mỹ và đề tài lựa chọn của quyển này đều rất tốt, nhiếp ảnh gia hợp tác cũng đều là người giỏi trong ngành, cho nên lần hợp tác này vẫn vô cùng đáng mong đợi.
Phương án lập kế hoạch Vu Chu đã xem qua, tiêu đề đại khái là "Tô Xướng: một nửa hướng về phía trước, một nửa ẩn sâu", bởi vậy có mặt nạ làm đạo cụ, cũng là ẩn dụ cho công việc của một diễn viên lồng tiếng — những người làm việc phía sau màn luôn có sự "ẩn giấu.
"Mà Vu Chu giờ phút này cảm thấy, ẩn giấu hình như là bản thân nàng. Nàng hút một ngụm trà sữa trên tay, ôi, cũng không biết nên làm gì. Nhìn ảnh chụp thử trên máy tính, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, tổng giám đốc của tạp chí Rita Wu chào hỏi nhiếp ảnh gia, sau đó đi tới bên cạnh Tô Xướng."How"s going?"
Rita khoanh tay đứng lại trước mặt Tô Xướng, chỉ nhướng mày cười, không định buông tay xuống, trông có vẻ rất quen thuộc.
"Not bad.
"Tô Xướng cũng cười, nói xong giật giật bả vai, dường như vẫn còn hơi mệt. Vu Chu cảm thấy hơi ngại khi dùng tiếng Anh, còn có một chút chứng sợ hãi"quý nhân", kiểu tinh anh như Rita bình thường chính là thứ nàng sợ nhất.
Sau khi hàn huyên hai câu, Rita thay đổi tiếng Trung, nghe ra được có một chút khẩu âm khu vực vịnh lớn, một thân vest màu trắng, dáng vẻ không nhiễm một hạt bụi, trang sức kim cương ở xương quai xanh cũng chói mắt như khuôn mặt tự tin phô trương của cô ấy.
Rita là bạn của bạn của bạn của Tô Xướng, sau khi thông qua thuyết "6 chặng phân cách" (1), cô ấy đã trở thành bạn của Tô Xướng, thỉnh thoảng mời cô ăn cơm, trò chuyện về công việc chụp hình, và cũng không quên nhắc tới một chút chuyện, ví dụ như tạp chí tháng hai năm ngoái, quảng cáo rượu sâm banh từ thương hiệu của ba Tô Xướng đã chiếm trọn một trang.
"Đợi lúc chụp cận cảnh, sẽ bật đèn chiếu từ bên phải cho cậu, trước đây ăn cơm cùng nhau, tôi nhận thấy đường nét bên phải của cậu sắc nét hơn một chút." Rita nghiêng đầu, lại nhìn Tô Xướng quan sát tỉ mỉ một chút.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ chụp đẹp cho cậu."
Cô ấy cười đưa tay sửa lại quần áo Tô Xướng.
Tô Xướng mỉm cười, bất động thanh sắc nhìn Vu Chu một cái.
Vu Chu đứng ở phía sau đèn chụp ảnh, không có biểu cảm gì.
Có một chút không thoải mái, nhưng nàng không nói được tại sao, có thể là họ chuyện trò vui vẻ cách mình quá xa. Nàng nhìn chiếc áo len mỏng trên người mình, hình như là tùy tiện mua trên Taobao, không có thương hiệu, thậm chí không biết có phải là hàng nhái hay không.
Nàng xuất thân từ một thành phố nhỏ, mặc dù sau này có nhận biết được một số thương hiệu lớn, nhưng trước khi vào đại học, nàng hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này.
Nàng ít khi quan tâm đến thời trang, khi các bạn nữ trong lớp hồi nhỏ mua tạp chí "Rayli (2)" hay những tạp chí thời trang khác, nàng chưa bao giờ mượn xem, mà chỉ thích xem "The Reader (3)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!