Sau khi ở bên Kỷ Minh Tranh, thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới Tô Xướng.
Có thời hạn cụ thể. Là năm 2022, Tô Xướng và Vu Chu chia tay trong khoảng thời gian đó.
Tại sao lại là sau khi ở bên Kỷ Minh Tranh? Bởi vì, tôi thực sự đã nhìn thấy dáng vẻ của hoa nở, và từ từ nhận ra hình dạng của đóa hoa mà năm xưa Tô Xướng cầm trong tay.
Tô Xướng trong mắt tôi luôn là kiểu con gái rất có "phong thái gia đình lắm tiền." Lúc đó chúng tôi làm quen thế nào nhỉ? Để tôi nhớ lại xem, hình như là ở một quán bar, dù sao thì tôi rất ít thấy những cô gái mặc áo vest ở trong bar, Tô Xướng, một cô gái chừng 20 tuổi, là một ví dụ.
Khi đó cậu ấy mặc một cái áo vest màu xám đậm, tay áo xắn lên, không có logo gì, kiểu dáng cũng không đặc biệt, nhưng lúc đó tôi cứ cảm thấy sao lại đẹp đến vậy? Cái bộ đồ treo trên người cậu ấy, như thể có một bàn tay đang nâng lấy bộ khung xương của cậu ấy, cực kỳ thoải mái, cực kỳ lười biếng.
Sau này tôi mới biết, đó là BV (Bottega Veneta). Haha.
Điều làm người ta ấn tượng sâu sắc hơn cả quần áo chính là gương mặt cậu ấy. Cậu ấy không trang điểm, có thể nhiều nhất chỉ là thoa một chút son dưỡng, trong không gian đêm khuya, làn da cậu ấy trắng đến mức có phần bệnh lý. Tôi chú ý đến cậu ấy không chỉ vì vẻ đẹp, mà còn vì sự yên tĩnh.
Cậu ấy cầm một ly nước lọc, nhấp từng ngụm nhỏ, bình tĩnh nhìn những chai rượu trên quầy bar.
Nếu như không phải lúc ấy có người đàn ông đến gần, tôi cũng sẽ không đi giải vây, cũng sẽ không cùng Tô Xướng tán gẫu, tôi hỏi cậu ấy tại sao lại đến một mình, cậu ấy nói vừa về nước, không có bạn bè gì, tôi nói vậy cũng không phải trùng hợp sao, cuộc đời tôi sinh ra đã thích kết bạn.
Cậu ấy liền cười, mẹ nó, cười rộ lên càng xinh đẹp.
Sau khi quen biết, tôi vẫn luôn nhớ thương cô nương không thích nói chuyện này, thỉnh thoảng hẹn ăn cơm. Sau đó có lần theo đến phòng thu, cậu ấy ở bên ngoài chờ tôi, có người nghe giọng cậu ấy hay, bảo cậu ấy cũng tới thu âm, kết quả dùng cậu ấy không dùng tôi, nói khẩu âm Giang Thành của tôi quá nặng.
… Nghe có chút giống tiết mục cẩu huyết mà ngôi sao cùng bạn bè phỏng vấn kết quả bản thân được chọn.
Dù sao cứ khó hiểu như vậy, cậu ấy vào nghề, cho nên tôi nói, tôi cũng là người dẫn đường cho cậu ấy.
Sau đó có lần, tôi cũng kéo Vãn Vãn vào trong phòng thu thử giọng như vậy, lúc nắm tay em ấy đẩy cửa ra, còn rất cảm khái, luôn nhớ tới bộ dáng hi hi ha ha của tôi và Tô Xướng năm đó, à, hi hi ha ha hình như chỉ có tôi.
Cho nên tôi nói, Tô Xướng trong ấn tượng của tôi, từ trước đến nay đều là người được vận mệnh thiên vị, nếu trong sự lựa chọn có Tô Xướng, tất cả lựa chọn khác, đều sẽ trở thành "cái khác
". Giọng nói hay, ngộ tính cao, diễn hay, nghiêm túc, trong giới này không có lý do gì không cần cậu ấy. Cho nên tôi nói, tôi thật sự không tưởng tượng ra, Tô Xướng cũng có thể là người bị ruồng bỏ. Khi đó, chắc là mùa xuân… năm 2022. Lúc ấy tôi hẹn cậu ấy thu một bộ kịch, cậu ấy vẫn như vậy kéo 258 vạn đi tới, bộ dạng chưa tỉnh ngủ lắm, ném điện thoại lên sô pha, xoa cổ hỏi tôi:"Hôm nay mình thu âm một mình sao?"
"Đúng vậy, không phải đã nói với cậu rồi sao, hôm nay chỉ thu cậu thôi."
"Ồ, quên mất.
"Cô ngáp một cái rồi đi vào trong phòng thu, mọi chuyện vẫn như thường lệ. Thu âm rất thuận lợi, nhưng rõ ràng nhìn ra được cô đối với kịch bản không quá quen thuộc, có lúc sẽ dừng lại nhìn mấy lần, sẽ nói với kỹ thuật viên âm thanh:"Cô ơi, phiền cô dịch kịch bản lên hai dòng, cám ơn.
"Loại lời này ở trong phòng thu của chúng tôi rất thường thấy, nhưng ở trên người Tô Xướng, rất ít. Bởi vì đôi khi mức độ quen thuộc của cậu ấy đối với kịch bản thậm chí vượt qua đạo diễn lồng tiếng. Đến khoảng sáu giờ chiều, cậu ấy rõ ràng có chút buồn ngủ, có một câu dài nói thế nào cũng không thuận lắm, vì thế cậu ấy tháo tai nghe xuống, nói với tôi:"Đưa quyển kịch bản cho mình đi, mình xem một chút.
"Tôi đưa kịch bản đã in xong cho cậu ấy, cậu ấy ngồi trước micro, cúi đầu rất nghiêm túc xem, có thể là trong phòng thu âm quá yên tĩnh, trong lòng tôi không hiểu sao lại thở dài, đột nhiên, rất không thoải mái. Vì thế tôi không có gì để nói, hỏi cậu ấy:"Sao, chưa xem kịch bản à?"
"Ừ," cậu ấy nhẹ nhàng trả lời tôi," Gần đây… bận, không có thời gian.
"Nói xong cậu ấy lật trang giấy, xẹt một tiếng, giống như thứ gì đó bị xé. Cậu ấy xem chậm, toàn bộ trong phòng thu cứ chờ như vậy, nói thật tôi có chút bực, vì thế"chậc
"một tiếng muốn thúc giục cậu ấy, ngẩng đầu liền thấy cậu ấy nhíu mày, nhìn một đoạn kịch bản nào đó, khóe miệng nhàn nhạt nhếch xuống, lại thu hồi lại. Biểu cảm không đúng lắm, trong lòng tôi lộp bộp một chút, sợ cậu ấy cảm thấy lời thoại có vấn đề gì đó:"Sao vậy?"
Cậu ấy trầm mặc một hồi, mím môi, nói: "Không có, viết rất tốt."
Cảnh đó là gương vỡ lại lành, nữ chính nói —— chúng ta có thể làm lại từ đầu không.
"Chúng ta có thể làm lại từ đầu không?" Tô Xướng nhỏ giọng đọc câu này, sau đó hạ khóe môi, làm ra biểu cảm gần như cười khổ, sau đó gật đầu, ngữ khí phức tạp nói: "Viết thật sự rất tốt."
Ơ, nhập vai rồi, lúc ấy tôi có chút đắc ý: "Đúng vậy, mình chọn kịch bản, không tốt có thể cho cậu lồng sao."
Lần thu âm đó Tô Xướng còn rất nhiệt tình, tương đối mà nói. Bởi vì lúc tác giả đến thăm ban cậu ấy lại hàn huyên với người ta hai câu, hỏi cô ấy, lúc sáng tác có tham khảo kinh nghiệm của bản thân không?
Tôi nói từ khi nào cậu lại cảm thấy hứng đối với người ta viết tiểu thuyết như vậy, sao, muốn đổi nghề à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!