Thích Thiếu Thương dùng toàn tâm toàn lực ôm lấy Cố Tích Triều, khuynh tẫn toàn bộ ôn nhu nhẹ nhàng mà vỗ về trấn an cậu.
Cố Tích Triều rốt cuộc đã tỉnh táo lại, phát giác mình cư nhiên lại đang tựa người vào lòng ngực Thích Thiếu Thương, liền hốt hoảng đẩy mạnh hắn ra, lui người về góc giường, quát chói tai:
"Ai cho phép anh vào, đi ra ngoài ngay!"
"Tích Triều, cậu gặp ác mộng."
Thích Thiếu Thương liền giải thích. Thân thể mềm mại ôn nhuận kia đột nhiên rời khỏi vòng tay ôm ấp của mình, làm hắn cảm thấy một trận mất mát.
"Không liên quan đến anh!"
"Cậu vì cái gì phải quật cường đến như vậy? Đối với tôi là không cần thiết mà!"
Thích Thiếu thương nói thầm, đứng dậy lui người xuống khỏi giường, vẻ mặt còn thật nghiêm chỉnh mà nói với Cố Tích Triều:
"Tôi tên là Thích Thiếu thương, năm nay hai mươi tám tuổi, mệnh long, giới tính nam, tính cách vui vẻ, trọng nghĩa khí, thích kết giao bằng hữu. Bất quá, đến nay vẫn chưa kết hôn."
Cố Tích Triều ngơ ngẩn nhìn không biết làm sao, cũng đoán không ra Thích Thiếu Thương hắn đột nhiên lại bị cái gì, thế nhưng lại nói những việc này với cậu.
"Tôi từ nhỏ quyết chí làm cảnh sát, trừ bạo an dân. Vì thế nên cố gắng luyện tập thi vào trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp đã đi làm hình cảnh tuần tra hai năm. Bất quá, biểu hiện vốn cũng không tệ, nên được điều vào tổ trọng án, làm việc cho đến bây giờ. Làm hình cảnh thực hảo vất vả, bất quá mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất có ý nghĩa. Mà năm nay, tôi còn đặc biệt vui vẻ hơn, bởi vì tôi đã gặp được cậu."
"Anh có ý tứ gì?
"Cố Tích Triều khó hiểu hỏi, nhưng vừa mở miệng đã liền hối hận. Hỏi thế này, chính là tái cho hắn cơ hội tiếp tục lải nhải sao chứ? Thích thiếu Thương cười, nụ cười ngọt đến mị người, làm cho Cố Tích Triều lập tức xua tay ngăn cản:"Không cần trả lời, coi như tôi chưa có hỏi! Anh đi ra ngoài đi."
Nghe được lời cậu nói, Thích Thiếu Thương lập tức liền đứng lên, bất quá không phải đi ra ngoài, mà là đến bên giường cậu ngồi xuống:
"Tôi đem hết bí mật cùng đời tư, tất cả đều đã nói cho cậu nghe rồi. Còn cậu? Không có hồi báo sao?"
"Tôi cảnh cáo anh, Thích Thiếu Thương! Anh không được giở trò a!"
Trong mắt Thích Thiếu Thương ánh lên tia thất vọng khó kìm nén:
"Tôi xem cậu là bạn, là tri âm. Cậu vì cái gì cũng không cho tôi một cơ hội nào?"
"Tôi không cần bạn bè, anh có nghe rõ chưa?"
"Tích Triều….."
Trong lòng Thích Thiếu Thương dâng lên ẩn ẩn thất vọng đau khổ. Người này biểu hiện luôn thật quật cường. Bất quá, hắn đã gặp được cậu ta, lại nhìn cảnh cậu ta vừa rồi gặp ác mộng không ngừng giãy dụa….
……………….
Áo ngủ của Cố Tích Triều lúc này đã có chút hỗn độn, từ tầm nhìn của hắn lúc này, có thể thoáng thấy ẩn sau lớp áo, nơi bả vai có một đạo vết sẹo thật dài.
[ Vết sẹo này, là do lần trước cứu ta mà có sao?]
Vết sẹo kia ẩn hiện trên làn da tuyết trắng mang đến cảm giác thực dữ tợn, thực đau đớn, thật….. kinh diễm.
Tay Thích Thiếu Thương dường như đã mất đi tự chủ, nghĩ muốn hướng đến chạm vào vết sẹo đó.
[ Đúng vậy, Tích Triều, để cho tôi che phủ đi tất cả những vết thương của cậu, được không?]
[ Để cho tôi làm cho cậu hạnh phúc, được không?]
……….
"Ba…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!