Trên đường về nhà, Cố Tích Triều vẻ mặt phụng phịu không ngừng suy tư:
[ Không chừng cục trưởng và Thích Thiếu thương là bà con họ hàng gì đó; hoặc là Thích Thiếu Thương đã hối lộ cho ông ấy rồi; bằng không, Chư Cát Tiểu Hoa ông ta cũng chẳng thể nào lại nghĩ ra cái cớ hảo như vậy mà đem bán mình đi!]
Cái gì mà cảnh cục là một đại gia đình, người trong nhà giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên;
Cái gì là tuy không phải chủ đích, nhưng dù sao cậu cũng từng vì cứu Thích Thiếu Thương mà bị thương"
Còn có cái gì thân thủ của Thích Thiếu Thương rất cao, mà đao pháp của cậu cũng thực tinh diệu, hai người các ngươi chiếu ứng cho nhau, ta là tuyệt đối an tâm nha!
Đã vậy, còn bồi thêm một câu:
Đây là mệnh lệnh!
………………..
[Cái loại mệnh lệnh chết tiệt gì chứ!]
[ Đao pháp tinh diệu sao! Hừ, chờ ta đem cái tên gia hỏa mặt dày vô sỉ kia ra lột da sách cốt rồi, các ngươi sẽ biết đao pháp của ta không đơn giản chỉ có tinh diệu thôi đâu!]
Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương vốn vẫn đi theo sau lưng, còn đang dùng một loại vẻ mặt cười tươi như hoa mà nhìn cậu.
[ Cái mặt tươi cười đó, đem so với lão Gia Cát cáo già kia xem ra có chút tương tự a.]
(Nguyệt: uhm, giống ở chỗ cáo già hen??…)
[ Cho hắn cười! Sớm biết vậy, đáng lẽ phải nên để nữ nhân kia một đao chém hắn thành hai nữa luôn….]
………..
Thích Thiếu Thương đang phơi phới đứng trước cửa nhà Cố Tích Triều, trong lòng đắc ý dạt dào:
[ Thích Thiếu Thương ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày này nha!]
Chính là, nụ cười không giữ được bao lâu liền nhanh tiêu tán mất.
Này…. nơi này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: "tinh giản
". Là tinh giản đến cực độ! So với tính tình và bộ dạng của chủ nhân, quả là không sai biệt gì. Nơi này vô luận có thế nào, cũng không thể gọi là nhà được."Buối tối anh ngủ ở thư phòng, không được di dời lộn xộn đồ vật của tôi!"
Cố Tích Triều mở cửa thư phòng, lạnh lùng ném cho hắn một câu.
"Tích Triều a, cậu có giường gấp không?"
"Không có. Anh nhớ cho rõ, không phải tôi tự mình mời anh tới."
Thích Thiếu Thương đành diện một bộ mặt xám xịt u ám đến siêu thị gần đó mua về một cái nệm hơi, cùng một số đồ dùng sinh hoạt khác.
Đứng trong phòng tắm, nhìn bàn chải cùng ly đánh răng của mình và của Tích Triều đặt cạnh nhau làm thành một đôi, Thích Thiếu Thương cười đến thiếu chút nữa cơ mặt đã muốn rút gân.
(Nguyệt: anh à, kiềm chế chút đi ^^!)
Có một trận mùi thơm bay đến, hấp dẫn Thích Thiếu Thương đi xuống phòng bếp.
Tình cảnh trước mắt liền làm cho hắn ngây người tựa như bị điểm huyệt.
[Lão thiên gia aaaaaaa, nhất định mắt ta lần trước bị thương vẫn còn di chứng chưa lành sao, Cố Tích Triều… cậu ta là đang nấu ăn nha!]
[Bất quá…. cậu ta mặc tạp dề, bộ dạng đáng yêu đến muốn bức ta phát điên nha!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!