Thích Thiếu Thương vừa lái xe vừa vui vẻ huýt sáo, một ngày như thế này, thật sự làm cho người ta có nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng a!
Chính là hôm nay thời tiết thật kỳ lạ đi!
Thời điểm xuất môn vẫn là dương quang sáng lạn, lúc này mây đen lại kéo đầy trời!
Bỗng nhiên, cả người Thích Thiếu Thương lạnh run, cảm thấy một cổ tư vị khó hiểu dâng tràn trong lòng…. Không thể dùng ngôn từ biểu đạt loại cảm giác này được. Là có chỗ nào không đúng?
Tiếng chuông di động chợt kêu vang, là Hách Liên Tiểu Yêu:
"Thích Thiếu Thương, các đồng sự đội tôi đang theo dõi Hoàng Kim Lân báo lại. Họ phát hiện hắn vừa đi đến nhà của Cố Tích Triều. Cậu…."
Thích Thiếu Thương nghe chưa hoàn câu, liền ném di động xuống, lao nhanh trở về, trong lòng không ngừng cầu khẩn:
[ Tích Triều, Tích Triều….
Em không được gặp chuyện gì, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện gì!
Anh đến, anh sẽ lập tức đến ngay!!!]
Hỏa tốc chạy về nhà Cố Tích Triều. Cửa vốn đã mở toang, Thích Thiếu Thương chạy vọt vào trong.
Tình cảnh trước mặt này, quả thực tựa như ngũ lôi oanh đỉnh!
…….
Cố Tích Triều y phục không chỉnh quỳ trên mặt đất. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm thanh dao trong tay mình, thân dao còn lưu lại vết máu đỏ sẫm.
Mà Hoàng Kim Lân lúc này cả người vương huyết dịch, nằm bất động trên sàn nhà, đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tích Triều?
Tâm Thích Thiếu Thương, trong phút chốc tựa như đã vỡ ra thành trăm ngàn mảnh.
Ông trời!
Vì cái gì lại đối với Tích Triều như vậy?
Vì cái gì lại đối với chúng ta như vậy?
Hạnh phúc, rõ ràng đã có thể nằm trong tầm tay!
Thích Thiếu Thương cước bộ trầm trọng đi tới bên Tích Triều. Hắn đến gần cậu, muốn đoạt lấy thanh dao trong tay cậu.
Thanh dao bị Cố Tích Triều nắm chặt không buông.
Thích Thiếu Thương tăng thêm lực đạo, gắt gao gỡ lấy thanh dao ra, lại đem người kia ôm sâu vào lòng ngực.
[ Thân thể em thật lạnh lẽo, tựa như đã bị rút cạn tất cả huyết nhục.
Này, là Tích Triều của ta sao? Vì cái gì lại lạnh như vậy!]
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm sét.
Mưa bắt đầu nặng nề rơi xuống.
"Không..............................!
"*** Ngày đông. Tuyết mịn ngoài của phòng bắt đầu nhẹ rơi. Trong phòng, Cố Tích Triều nằm yên trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Trong một thời gian khá dài, cậu vẫn duy trì cùng một tư thế như vậy. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có lấy một điểm tinh quang. Thích Thiếu Thương bưng chậu rửa mặt đi vào, cười với cậu:" Buổi sáng tốt lành a, Tích Triều. Hôm nay tuyết bắt đầu rơi rồi, thật là một mỹ cảnh nha! Anh nghĩ em chắc sẽ rất thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!