Hướng Án nhìn chăm chú vào anh không hề chớp mắt. Nửa giây sau, cô lên tiếng: "Tôi còn muốn nghe anh gọi tôi là bà xã nữa."
Bạc Dật Châu gật đầu, nghe lời mà đáp lại: "Bà xã."
Giọng anh trầm, đầy nam tính và quyến rũ. Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng khi được anh thốt lên lại nghe hay đến lạ thường.
Hướng Án: …
Cô giơ tay phải lên, đưa ngón cái về phía anh.
Bạc Dật Châu cúi đầu nhìn cử chỉ của cô, khẽ cười và từ tốn hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Hướng Án nhìn anh lắc đầu, cố trấn tĩnh lại trái tim đang xao động vì câu gọi đó của anh, rồi nói, "Khen anh giỏi đấy."
Bạc Dật Châu không nói gì thêm, anh nắm lấy cổ tay cô và gập ngón cái của cô lại. Sau đó, anh nghiêng người, mở lò vi sóng và lấy hộp canh
vừa mới cho vào.
Cổ tay vừa được chạm vào thấy ấm ấm, Hướng Án dùng tay kia đưa lên xoa nhẹ chỗ đó, nhìn Bạc Dật Châu lần lượt cho các món ăn vào đĩa. Cô chuyển chủ đề: "Thời gian tới tôi có thể không về nhà ăn tối đâu, hơi bận một chút."
Bạc Dật Châu đặt hai đĩa thức ăn vào khay, ra hiệu cho cô cùng mang ra ngoài: "Ừm."
"Vì quảng cáo công ích đó à?" Anh hỏi.
Sau thời gian dài chung sống, anh đã hiểu phần nào suy nghĩ của Hướng Án. Cô là người rất quyết đoán, làm việc gì cũng thích thừa thắng xông lên.
Chiều nay đã nói chuyện với Đoạn Lâm lâu như vậy, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Dù thế nào, cô cũng nhất định phải giành được hợp đồng quảng cáo này.
Các dự án của Duy An và series phim ngắn về du lịch và văn hóa đã đi vào quỹ đạo, cô cần thêm nhiều "dự án mới" bổ sung vào Hướng Chi, thúc đẩy sản lượng cho nửa cuối năm.
Tình trạng thiếu vốn của Hướng Chi rất nghiêm trọng. Mặc dù trước khi cưới, anh đã hứa với cô rằng hai dự án của Hướng Chi trong quý tới sẽ nhận được đầu tư từ Bác An.
Nhưng cô là người rất cứng đầu, chắc hẳn không muốn chỉ dựa vào việc gọi vốn để giải quyết những vấn đề này.
Hướng Án đưa tay, dời cái cốc đang chắn đường anh sang một bên, xác nhận câu hỏi vừa rồi của anh: "Đúng vậy, tôi phải sắp xếp người làm sẵn vài phương án, trong tuần này thôi, ít nhất ba bản. Sau đó đến gặp Đoạn Lâm vài lần, đưa phương án đã làm cho anh ấy cùng bàn bạc. Anh ấy biết nhiều thông tin, sửa đổi vài lần, cơ hội trúng thầu sẽ cao hơn."
Bạc Dật Châu lắng nghe nghiêm túc: "Thầu vào thời điểm nào?" Hướng Án: "Đầu tháng sau."
Bạc Dật Châu tính toán thời gian, chờ món cuối cùng hâm nóng xong, lấy ra khỏi lò vi sóng: "Nếu cần giúp đỡ thì nói với tôi."
Hướng Án cũng không khách sáo: "Được."
Nói xong, cô liếc nhìn phòng khách, khi quay lại, cô chống tay lên bàn bếp và bất ngờ tiến gần anh.
Chỗ họ đang đứng là ở góc, phía sau có tủ lạnh, vừa khéo che khuất tầm nhìn từ phòng ăn sang.
Cô đột nhiên áp sát, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng từ cơ thể. Bạc Dật Châu không có bất kỳ động tác né tránh nào, chỉ hơi nhướng mày, một biểu cảm lịch thiệp đầy thắc mắc.
Hướng Án nhìn thẳng vào mắt anh trong hai giây, cô đưa tay trái lên, vỗ nhẹ hai cái lên cổ áo của anh, hạ giọng: "Không có gì, chỉ là muốn nói cảm ơn anh, tổng giám đốc Bạc."
Dứt lời, cô lùi lại, bê khay đặt trên bàn bếp và quay người đi ra. Bạc Dật Châu một tay đút túi, thong thả đứng tại chỗ, anh nhìn theo bóng lưng cô, dường như vẫn còn cảm nhận được mùi hương cô để lại khi vừa tiến đến gần.
Sau khi ăn xong và tiễn khách, Hướng Án theo Bạc Dật Châu vào lại nhà bếp.
Cô giúp anh đặt bát đĩa đã dùng vào máy rửa chén, chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Không phải anh nói tối nay có cuộc hẹn sao?"
Cô nhớ anh nói tối có hẹn, chiều mới ở nhà họp qua video.
Người đang cúi người cho đĩa vào máy rửa bát không ngẩng mặt lên, nét mặt điềm tĩnh. Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi màu xám đậm khi ăn tối, tay áo cài cúc gọn gàng, các khớp ngón tay hơi lồi ra, ngón tay thon dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!