Chương 23: (Vô Đề)

Dì thu ngân thấy hai người không có phản ứng gì, tưởng mình nói chưa rõ, liền cầm máy quét mã trong tay phải chỉ vào hộp màu đỏ ở góc trái kệ: "Chính là cái đó, chỉ có cái đó mua ba tặng một, còn những cái khác đều giảm 10% khi mua hai sản phẩm."

"…" Hướng Án đứng im, cảm thấy ngượng ngùng.

Cô liếc nhìn thấy Bạc Dật Châu đứng bên cạnh cũng không nhúc nhích.

Nhưng không khí đã đến mức này, không mua thì có vẻ không hợp lý. Hơn nữa, họ dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, trong nhà không có cũng không được. Cô vô thức đưa tay chạm vào hộp đó.

Nhưng vừa chạm đầu ngón tay vào hộp, cô lại cảm thấy việc mình chủ động lấy thứ này giống như đang ám chỉ điều gì đó, nên liền rút tay về.

Sau đó — càng ngượng hơn, Bạc Dật Châu đang đứng ngay bên cạnh, những hành động đắn đo của cô chắc chắn đã lọt vào mắt anh.

Cô giả vờ hắng giọng, tay vừa chạm vào hộp giờ lại đưa lên chạm mũi. Cô nghe thấy Bạc Dật Châu hỏi: "Cô bị cảm à?"

Hướng Án khoanh tay, ngước nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Bạc Dật Châu lấy điện thoại ra mở mã thanh toán, rũ mắt nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy cô ho làm gì?"

Hướng Án: …

Ho làm gì anh không biết sao?

Hai người đứng gần nhau, khuỷu tay chạm khuỷu tay. Cô buông tay xuống, đứng thẳng người, giọng không cao: "Anh muốn mấy hộp?"

Bạc Dật Châu đang định đưa màn hình thanh toán cho cô, nghe câu này, động tác hơi dừng lại, rồi rút tay về.

Anh hơi cụp mắt xuống, khóe môi thoáng hiện nụ cười nhạt, dường như không ngờ cô đáp lại táo bạo như vậy.

Anh nhận túi mua sắm từ dì thu ngân, giọng khá dịu dàng: "Cô muốn mấy hộp?"

Hướng Án nhìn khuôn mặt nghiêng của anh: "Ba hộp đi, không phải mua ba tặng một sao?"

Lối đi của họ khá rộng, có người muốn chen từ phía sau Hướng Án ra ngoài, Bạc Dật Châu đưa tay nắm khuỷu tay kéo cô về phía mình, tránh người phía sau cô.

Sau đó anh xếp từng món đồ cô chọn vào túi mua sắm, trả lời câu hỏi của cô: "Vậy sáu hộp đi, như thế còn có lợi hơn."

Nói xong, anh ngẩng đầu lên lịch sự nói với dì thu ngân: "Phiền dì đưa cho chúng tôi thêm một túi đựng, tôi muốn thêm vài món."

Hướng Án nhìn chằm chằm vào anh: …

Cô cũng không do dự, đưa tay lấy từ kệ xuống hai dãy, tám hộp, đặt lên quầy thu ngân, giọng trong trẻo, nói với dì thu ngân: "Làm ơn thêm mấy cái này nữa, thanh toán luôn."

Khi ra khỏi siêu thị, tổng cộng có hai túi mua sắm, túi lớn hơn đựng toàn đồ ăn vặt của Hướng Án, Bạc Dật Châu cầm bằng tay phải, tay trái anh còn cầm một túi nhỏ hơn, đựng tám hộp b. ao c. ao s. u và kẹo bạc hà của anh.

Vừa xuống được hai bậc thang, anh đưa túi nhỏ hơn bên tay trái cho Hướng Án: "Giúp tôi cầm một chút, tôi phải xem điện thoại."

Hướng Án nhìn xuống hai tay của anh.

Anh xem điện thoại gì chứ, điện thoại của anh rõ ràng không hề sáng.

Sau vài giây nhìn nhau, Hướng Án giật lấy túi từ tay anh: "Anh cứ xem đi."

Rồi cô vượt qua Bạc Dật Châu, đi xuống cầu thang. Sau đó cô nghe thấy anh đi theo phía sau mình và như đang cười, cô quay đầu lại nhìn, thấy anh không hề xem điện thoại.

Hướng Án ngước mắt lên: "Anh cố ý phải không?"

"Gì cơ?" Bạc Dật Châu làm như không hiểu ý cô, anh cúi đầu bật sáng màn hình điện thoại, liếc nhìn một cái. "Mỗi người cầm một túi không phải vừa hay sao?"

Đi đến tận chiếc xe đậu bên đường, mở cửa ngồi vào, rồi quay về Thanh Hà Uyển, suốt đường lên lầu, Hướng Án luôn cầm túi đó, giống như đang cầm một hòn than nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!