Chương 15: (Vô Đề)

"Xin lỗi." Bạc Dật Châu đặt cốc xuống.

Hướng Án nghĩ thầm: "Anh đã uống rồi, xin lỗi có tác dụng gì chứ?" Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Bạc Dật Châu.

Nuốt lại những lời định nói, cô chỉ đáp: "Không sao."

Bạc Dật Châu mỉm cười, hơi cúi người, đẩy cái cốc anh vừa dùng ra xa một chút, rồi cầm ấm trà rót nước vào một cốc khác còn trống.

"Vừa rồi cô định nói gì vậy?" Anh hỏi. Hướng Án: "Không có gì."

Bạc Dật Châu cầm cốc nước vừa rót đưa cho cô: "Cô vừa mới dùng ánh mắt để mắng tôi."

"…" Chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ đến thế sao?

Hơn nữa, cô đâu có mắng anh, anh nói bậy. Cô chỉ có chút thắc mắc thôi.

Hướng Án cầm cốc lên, hơi cúi đầu, môi chạm vào miệng cốc, hạ giọng: "Anh nhìn nhầm rồi."

Bạc Dật Châu không phản bác, ánh mắt dừng lại trên người cô một thoáng rồi quay đi, ngồi xuống sofa: "Ngồi đi, phim dài một tiếng rưỡi, xem xong vừa đi ăn."

Sofa không rộng lắm, lại lún khá sâu, khi ngồi xuống cảm thấy hơi chật, không đến mức người sát người, nhưng khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét.

Gần gũi mập mờ, khiến người ta vô cớ có chút xao động.

Phim kinh dị không đến nỗi nhàm chán, nhưng Hướng Án dễ buồn ngủ khi xem những thứ nghiêm túc như vậy. Chưa xem được bao lâu, mí mắt cô đã nặng trĩu không mở nổi, mơ màng thiếp đi.

Bạc Dật Châu thì không sao, anh không xem nhiều phim, với hầu hết các phim đều không có phản ứng mạnh, xem xong là xong.

Đến đoạn cao trào kế tiếp, nhận thấy người bên cạnh không có tiếng động, anh quay đầu nhìn mới phát hiện cô đã ngủ.

Người phụ nữ ngả về phía tay vịn sofa bên kia, ôm chặt gối trong lòng, giữa mày hơi nhăn, không biết là vì mệt mỏi hay đang mơ thấy điều không vui.

Bạc Dật Châu im lặng vài giây, đưa tay qua đỡ lấy đầu cô từ phía bên kia, đưa cô tựa vào vai mình.

Cô ngủ say, khi được đỡ tựa vào anh cũng không tỉnh, ngược lại còn nghiêng mặt cọ nhẹ một cái, tìm được vị trí thích hợp ở hõm vai anh và "đóng quân" ở đó.

Trên màn hình, phim đã chuyển sang cảnh kế tiếp, ánh sáng trắng lóe lên.

Bạc Dật Châu đưa tay trái lên che trước mắt cô, sau đó hơi cử động cơ thể, thân trên nghiêng về phía trước với lấy điều khiển từ bàn trà, tắt máy chiếu.

Phim vừa tắt, âm thanh và ánh sáng đều biến mất, chỉ còn cảm nhận được cái đầu tựa trên vai anh và hơi thở đều đặn của cô.

Vài giây sau, vai anh hơi xệ xuống, người ngả ra sau, dựa vào sofa, cũng nhắm mắt lại.

Khi Hướng Án tỉnh dậy, trước mắt là một màn đen tối.

Ngủ vào buổi chiều thường khiến người ta dễ mơ màng, cô cũng vậy, mở mắt mơ hồ, đầu óc rơi vào trạng thái mông lung, quên mất mình đang ở đâu.

Cô hơi cử động đầu, nhận ra bên cạnh có người, vô thức đưa tay lên, túm được áo sơ mi của anh.

Sau đó cổ tay cô bị người ta nắm lấy, là giọng hơi khàn của người đàn ông, như thể anh cũng vừa tỉnh giấc.

"Tỉnh rồi à?" Bạc Dật Châu hỏi cô.

Hướng Án chớp mắt hai lần, vẫn đang thích ứng với ánh sáng, sau đó mới nhận ra mình vừa dựa vào Bạc Dật Châu để ngủ.

Hơn nữa, bây giờ tay trái cô đang bị anh nắm, tay phải dường như còn đặt trên đùi anh. Khi vừa tỉnh chưa để ý, tay sờ lung tung tưởng mình đang chạm vào sofa.

Bạc Dật Châu cảm nhận được sự ngỡ ngàng của cô, tay vẫn nắm cổ tay cô không buông, tay kia đỡ vai cô, ngồi thẳng lên, giọng vẫn đầy vẻ khàn đặc: "Ngủ đến choáng váng à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!